“Tiên sinh, bây giờ phải làm sao?” Tiểu Ngọc hỏi: “Còn để Ngưu Bôn tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu không?”
“Nếu đã có cơ hội quét sạch hoàn toàn quân địch, vậy thì tất nhiên phải giết hết tất cả bọn chúng rồi!”
Trong mắt Kim Phi lóe lên một tia sắc bén: “Nói với Ngưu Bôn, khoảng thời gian này ở Tây Xuyên ta sẽ cho anh ta quyền hạn và cấp bậc giống Trương Lương. Yêu cầu của ta chỉ có một, đó là khiến cho kẻ địch phải trả giá xứng đáng cho những tội lỗi mà bọn chúng đã làm ở thành Tây Xuyên!
Nếu để cho Gada chạy thoát, vậy anh ta cũng không cần phải trở về làng Tây Hà nữal”
“Rõ!” Tiểu Ngọc gật đầu rồi rời đi.
Thực ra Kim Phi rất muốn tự mình ra tiền tuyến, chỉ huy trận chiến này.
Nhưng quy mô của làng Tây Hà ngày càng lớn, y không thể tự mình làm mọi việc mà cần phải bồi dưỡng nòng cốt của mình.
Lòng trung thành của Ngưu Bôn thì không cần phải nghỉ ngờ, sau khi gia nhập tiêu cục cũng tiến bộ rất nhanh. Kim Phi mấy lần đến lớp xóa nạn mù chữ đều gặp anh ta.
Theo Kim Phi thấy, năng lực của một người không quan trọng, thái độ sẵn lòng học hỏi và lòng trung thành mới là điều quan trọng nhất. Vì vậy Ngưu Bôn cũng trong kế hoạch bồi dưỡng của y.
Lần này cũng xem như là một cuộc thử thách và rèn luyện cho Ngưu Bôn.
Thành Tây Xuyên, Ngưu Bôn cầm lấy tờ giấy vừa nhận được, kích động năm chặt tay lại.
Sau khi tới Tây Xuyên, anh ta đã tận mắt nhìn thấy thảm cảnh ở trong thành.
Quá thê thảm! Thực sự quá thê thảm!
Ngưu Bôn cũng xem như là cựu binh đã tham gia nhiều chiến trường, nhưng anh ta vẫn không dám nhìn thẳng.
Kim Phi chịu sự ảnh hưởng của nền giáo dục đời trước nên lúc trước khi tiêu diệt thổ phỉ, khẩu hiệu vẫn luôn là không giết những kẻ đầu hàng.
Điều này trong mắt các nhân viên hộ tống, Kim Phi đã quá tốt bụng, Ngưu Bồn thực sự lo lắng Kim Phi sẽ hạ lệnh cho anh †a không được giết người.
Bây giờ thì tốt rồi, Kim Phi đã cho anh ta quyền hạn giống với Trương Lương.
Mặc dù quyền hạn này chỉ là tạm thời nhưng Ngưu Bôn đã rất mãn nguyện.
“Triệu tập tất cả nhân viên hộ tống đến thao trường!”
Dưới mệnh lệnh của Ngưu Bồn, nhân viên hộ tống ở trong thành nhanh chóng tập hợp lại.
Khánh Mộ Lam nhận được tin tức, bèn khập khễãnh chạy tới.
“Ngưu đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Chúng ta đã tìm được tung tích của Gada rồi..."
Hiện giờ Khánh Hâm Nghiêu không có ở Tây Xuyên, Mạnh Thiên Hải và người già ở Tây Xuyên gần như đã bị Gada giết sạch. Sau khi Ngưu Bôn rời đi, còn phải dựa vào Khánh Mộ Lam dẫn người bảo vệ thành. Vì vậy Ngưu Bôn cũng không giấu giếm, nói cho Khánh Mộ Lam nghe về kế hoạch của mình.
“Ngưu đại ca huynh yên tâm, có khinh khí cầu mà tiên sinh chỉ viện, ta nhất định có thể bảo vệ được Tây Xuyên!”
Khánh Mộ Lam nghiến răng nói: “Ngưu đại ca, huynh nhất định phải giết hết đám súc sinh đó, báo thù cho Tây Xuyên!”
“Mộ Lam cô nương, cô yên tâm đi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn chúng đâu!”
Ngưu Bôn nghiêm túc gật đầu.
Để ngăn ngừa mật thám của địch để lại báo tin, sau khi Ngưu Bôn tập hợp xong, cũng không lập tức rời khỏi thành truy đuổi mà để cho các nhân viên hộ tống phân tán rời khỏi thành, sau đó tập hợp lại ở khe núi cách thành ba mươi dặm về phía nam.
Sau đó một đoàn người xuất phát từ một con đường khác, nhanh chóng tập kích, chạy tới trước mặt Gada rồi yên lặng chờ đợi.
Gada cũng là cựu tướng chinh chiến nhiều năm, trước khi hành quân tất nhiên đã phái lính trinh sát đi dò đường.
Nhưng Ngưu Bôn đã sớm đề phòng, không mai phục ở gần hẻm núi mà phái lính trinh sát đi thăm dò phạm vi bên ngoài.
Đợi sau khi chủ lực của Gada tiến vào trong hẻm núi, nhân viên hộ tống dùng khinh khí cầu, chặn hai đầu hẻm núi lại.
Với kinh nghiệm của Gada, trong nháy mắt đã đoán ra được tình hình, ngay lập tức cho người ném vật tư xuống, chuẩn bị phá vòng vây.
Phải nói rằng quyết định của Gada vô cùng quyết đoán và chính xác. Chặn hai đầu hẻm núi bây giờ chỉ là khinh khí cầu, nếu dốc hết toàn lực phá vòng vây, đám người Gada vẫn còn có cơ hội.
Đáng tiếc vật tư mà bọn chúng cướp được đều bị cột lên trên ngựa chiến, đợi khi bọn chúng lấy vật tư ra, Ngưu Bôn đã dẫn người chặn kín hai đầu hẻm núi rồi.