Kim Phi cho mỗi phiên vương tổng cộng hai tháng, bây giờ đã qua hơn nửa tháng, nhưng ngoài Tấn vương ra, các phiên vương không có bất kì lời đáp lại nào, mật báo của Cửu công chúa cũng không truyền lại bất kì tin tức nào về việc phiên vương lên đường.
Thật ra không có đáp án, cũng là một loại đáp án.
Giao thông Đại Khang lạc hậu, các phiên vương lại không có thuyền hơi nước, từ thái ấp của mình tới Xuyên Thục, các phiên vương xa như Ngô vương, Mãn vương, hai tháng cũng chưa chắc đủ đi đường.
Tới giờ mà các phiên vương vẫn chưa lên đường, đã nói rõ thái độ của bọn họ.
Kim Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời từ từ tối dân, chậm rãi nói: “Bảo Tiểu Bắc chuẩn bị vật tư đi, đợi quân Trấn Viễn chủ lực rút về, e là sắp phải khai chiến rồi!”
Lực lượng vũ trang dưới trướng của y đã bị phân tán tới các nơi, lực lượng đông nhất trong đó là quân Trấn Viễn chủ lực đã bị quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng giam chân ở Hi Châu, có hàng ngàn người.
Bây giờ quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng đã rút lui, có thể rút phần người này về rồi.
“Khai chiến với ai?” Cửu công chúa hỏi.
“Chắc Tấn vương sắp rời khỏi địa bàn Xuyên Thục rồi, dự tính là mấy ngày tới, tin tức nàng sắp xưng đế sẽ truyền ra ngoài.”
Kim Phi nói: “Ai không phục, thì khai chiến với kẻ đó!”
Thành viên căn bản của quân Trấn Viễn đều là dân tị nạn lúc trước bị Đan Châu bắt làm tù binh ở dốc Đại Mãng, trong đó phụ nữ không có đường để đi đã chiếm hơn nửa.
Những người này không chỉ từng chịu khổ, còn không ít cô nương tới nay ôm suy nghĩ chết trận kiếm cứu trợ.
Qua huấn luyện, ai nấy đều liều mạng hơn cả nhân viên hộ tống.
Kim Phi lo các cô nương thấy máu sẽ sợ, giống nhân viên hộ tống trước kia, nên bảo quân Trấn viễn trước khi chính thức lên chiến trường, để họ đi chấp hành nhiệm vụ dẹp thổ phỉ một thời gian trước.
Sự thật chứng minh, nỗi lo lắng của Kim Phi hoàn toàn dư thừa.
Trong quá trình quân Trấn Viễn dẹp thổ phỉ, không ít cô nương đánh nhau còn anh dũng không sợ chết hơn cả đàn ông.
Bây giờ quân Trấn Viễn đã đối đầu với quân viễn chinh phía nam của Đảng Hạng được mấy tháng, trong đó cũng đánh nhau rất nhiều lần, chắc chắn có thể gọi họ là cựu binh được rồi.
Cộng thêm vũ khí do Kim Phi cung cấp, sức chiến đấu toàn diện của quân Trấn Viễn, e ra sẽ không yếu hơn nhân viên hộ tống của tiêu cục, đối phó với quân quần là áo lượt của các phiên vương, Kim Phi còn cảm thấy hơi phí nhân tài.
Nhưng Cửu công chúa lại hơi lo lắng.
“Phu quân, bây giờ các phiên vương đang lo làm sao để đối phó với chàng, một khi Tấn vương thả tin ra, rất có khả năng bọn họ sẽ lấy cái này làm cớ hợp lực lại.
Cửu công chúa cau mày nhắc nhở nói: “Đến lúc đó e là chúng ta sẽ phải đánh nhau với cả thiên hại”
“Vậy thì đã sao?” Kim Phi lạnh giọng nói: “Thế giới này vốn dĩ đã thối nát rồi, đúng lúc nhân cơ hội này để đập vỡ nó, mới có thể cho nó một sức sống rực rỡ mới!”
Lúc trước Kim Phi luôn sợ người dân chịu tội, cho nên khi đưa ra các quyết định, đầu tiên luôn suy nghĩ là cố gắng tránh xung đột, sau đó dùng phương pháp mưa dầm thấm lâu để thay đổi Đại Khang.
Cho dù là lúc lần đầu tiên bị dẫn dụ tới Đông Hải, làng bị thổ phỉ vây công, thương vong nặng nề, Kim Phi đều nhẫn nhịn, chỉ giết chết công tử nhà quyền quý tích trữ lương thực, gây rối, chứ không xử lí thế lực gia tộc sau bọn họ.
Về sau Cửu công chúa tiến hành cuộc xử lí lớn ở kinh thành, Kim Phi cũng khuyên Cửu công chúa hủy bỏ chế độ liên đới.
Ở khu vực Xuyên Thục thì càng không cần nói, diệt thổ phỉ, cứu trợ thiên tai, công trình xây dựng thủy lợi, đưa ra các khoản vay ưu đãi...
Sau khi Kim Phi vùng lên, tất cả những việc y làm, đều muốn sử dụng một phương pháp bình an ổn định, từ từ thay đổi Đại Khang.
Kết quả là quyền quý thế gia không biết cảm ơn, ngược lại còn tập kích Kim Phi ở Đông Hải.