Trước đây khi chia đất ở Xuyên Thục, tiêu cục Trấn Viễn cũng tạo tác dụng trấn áp là chủ yếu, đội chia đất đều là các học trò mà đội Chung Minh chiêu mộ và huấn luyện.
Đất Tân nằm ngoài Xuyên Thục - nơi đầu tiên thực hiện đánh cường hào, chia ruộng đất, nếu không tự mình đi thì Kim Phi thật sự không yên tâm.
“Phu quân, chàng đã từng nói với ta, quân tử không đứng dưới bức tường nghiêng, đất Tân sẽ sớm phát động chiến tranh, chàng đi tới đó quá nguy hiểm!”
Cửu công chúa sốt ruột nói.
“Quân tử không đứng dưới bức tường nghiêng không sai, nhưng ta không thể vĩnh viễn không ra khỏi cửa đúng không?” Kim Phi nói: “Ta bảo Thiết Chùy mang thêm nhiều người, sẽ không có việc gì đâu.”
Không đợi Cửu công chúa nói tiếp, Kim Phi đã nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đi sâu vào đất Tân, sẽ không có nguy hiểm đâu!”
Cửu công chúa biết lòng Kim Phi đã quyết, cũng không khuyên bảo thêm nữa, chỉ bảo Châu Nhi phái người đi tìm Tần Minh.
Thấm Nhi, Châu Nhi và Tần Minh, đều là người đã đi theo hầu Cửu công chúa suốt bao nhiêu năm qua, sau khi Cửu công chúa lên ngôi đã ủy nhiệm Tân Minh làm thống lĩnh cấm quân, Châu Nhi thì thành tổng quản nội vụ.
Thật ra Cửu công chúa vốn định sắp xếp chức vị này cho Thấm Nhi, nhưng Thấm Nhi lấy lý do là thân thể bất tiện, muốn về nghỉ ngơi để từ chối.
Thấm Nhi hiện giờ đã mù một con mắt, chân bị què một bên, cô ấy đề nghị về hưu thì Cửu công chúa cũng thể ép cô ấy ở lại nên đồng ý, không ép cô ấy phải đảm nhiệm chức tổng quản nội vụ nữa.
Thật ra tổng quản nội vụ trong hoàng cung Đại Khang luôn do thái giám đảm nhiệm, nhưng Kim Phi cho rằng thiến là hành vi cực kỳ vô nhân đạo nên đã huỷ bỏ nghề nghiệp đặc biệt là thái giám này.
“Bệ hạ, bệ hạ tìm ta à?”
Tân Minh đi theo Châu Nhi vào thư phòng.
Cách đây một thời gian, rất nhiều cấm quân kinh thành đi theo Lạc Lan trở về Xuyên Thục, sau khi Cửu công chúa lên ngôi thì đã tổ chức lại những người này để thành lập cấm quân mới.
Tần Minh là thống lĩnh cấm quân, chức trách chủ yếu vẫn là bảo vệ sự an toàn của Cửu công chúa như cũ.
“Tân thống lĩnh, phu quân muốn đi đất Tần, ngươi dẫn theo một đội cấm quân để bảo hộ phu quân!”
“Rõ!”
Tân Minh chắp tay nghe lệnh.
Hiện giờ làng Tây Hà có thể nói là nơi an toàn nhất khắp thiên hạ, Cửu công chúa ở đây là không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, anh ta giữ chức vị thống lĩnh cấm quân này mà nhàm chán vô cùng, giờ cuối cùng cùng có cơ hội đi ra ngoài hít thở không khí rồi.
Tần Minh vừa rời đi, Lão Ưng lại tới.
“Tiên sinh, Thiết Chùy nói ngài muốn đi đất Tân à?”
“Đúng vậy, ngươi chuẩn bị một chút, đưa ta đi."
Kim Phi nhìn bản đồ, cũng chẳng quay đầu lại.
Lão Ưng do dự, nói: “Tiên sinh, có chuyện này định nói với ngài..."
“Chuyện gì?” Kim Phi dời mắt khỏi bản đồ.
“Là Lý Kế Sơn” Lão Ưng nói: “Hắn cứ đòi gặp ngài cho bằng được, trước khi tiên sinh đi đất Tân thì có nên gặp hắn một lần không?”
Hai tháng trước, Lão Ưng dẫn theo Lý Kế Sơn trở về Kim Xuyên.
Lúc ấy Kim Phi đang bận chỉ huy đánh cường hào chia ruộng đất nên không gặp Lý Kế Sơn, y bảo Lão Ưng cứ phân tạm một căn phòng cho hắn, sau này có thời gian thì gặp sau.
Thế rồi chờ đến tận bây giờ.
Nếu Lão Ưng không nói, Kim Phi suýt chút nữa quên béng mất người này.
Cửu công chúa tuy rằng nhớ chuyện này, nhưng cô ấy không hề có thiện cảm gì với Lý Kế Sơn nên cố ý không nhắc nhở Kim Phi, cứ để mặc Lý Kế Sơn.
“Coi đầu óc ta này, suýt chút nữa là quên tiệt hắn rồi.”
Kim Phi ném lá cờ trong tay: “Đi thôi, đi gặp Hoàng đế Đảng Hạng này nào!”
Thực ra Kim Phi cũng chẳng quan tâm gì đến Lý Kế Sơn, mục đích chủ yếu để Lão Ưng bắt sống hắn là nhằm hạ thấp tinh thần chiến đấu của Đảng Hạng.
Hoàng đế phe mình bị người ta bắt làm tù binh, rất nhiều người dân sẽ vô thức cho rằng Đảng Hạng thua rồi.
Mặt khác, Kim Phi cũng hy vọng thông qua việc bắt Lý Kế Sơn làm tù binh thì sẽ làm xáo trộn triều chính Đảng Hạng, khiến triều đình Đảng Hạng sa lầy vào nội loạn.
Nhưng dù mục đích là gì thì cũng không liên quan nhiều đến bản thân Lý Kế Sơn.