"Được."
Kim Phi gật đầu: "Bảo cô ấy tới phối hợp tuyên truyền với đoàn ca múa, đồng thời tổ chức phụ nữ địa phương thành lập đại đội phụ nữ."
Người dân vĩnh viễn là nhân viên tình báo tốt nhất, Tiểu Ngọc đã tích lũy kinh nghiệm công tác phụ nữ phong phú, lúc này rất có ích.
Tiểu Ngọc nhận được tin tức, lên đường vào sáng sớm ngày hôm sau.
Cô ấy không chỉ đến một mình, mà còn dẫn theo thành viên nòng cốt tinh nhuệ của mình đến.
Tiếp theo, Kim Phi phái một đội tiểu đội Chung Minh đến quận Liên Thủy, tiến hành công việc phân chia đất đai.
Điểm khác biệt so với trước đó là lần này mỗi đội tiểu đội Chung Minh đều có ít nhất một trung đội nhân viên hộ tống bảo vệ.
Ngoài ra, còn có một trung đội nhân viên hộ tống mặc thường phục phân tán ở xung quanh.
Tất cả bọn họ đều được trang bị lựu đạn và bom chớp sáng, chỉ cần tiểu đội ám sát quay lại, bọn họ sẽ không do dự ném bom chớp sáng để làm mù mắt đối phương trước.
Cao thủ thân thủ có tốt đến đâu chỉ cần bị mù thì đừng nghĩ đến trốn thoát nữa.
Đáng tiếc tiểu đội ám sát dường như cũng phát giác được nguy hiểm, gần đây vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tiểu Ngọc ra lệnh cho tiểu đội Chung Minh đi thăm dò, nhưng cũng không tìm được manh mối hữu dụng nào.
Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến kéo dài và đã có tâm lý chuẩn bị, bảo Tiểu Ngọc tăng thêm nhân lực cho tiểu đội Chung Minh.
Mặc dù tốc độ phân chia đất đai của mỗi đội chậm, nhưng tốc độ chung lại tăng lên.
Phía tây bắc núi Thái Hành, sau khi Tân vương ẩn náu trong hang động nghe xong báo cáo của thuộc hạ, mặt đầy mệt mỏi che trán.
Trong tay Kim Phi có khinh khí cầu và phi thuyền, tường có cao hơn cũng không thể ngăn được, từ khi Kim Phi đưa ra tối hậu thư, Tân vương đã dẫn theo người nhà chạy trốn khỏi phủ Kinh Triệu, tới ẩn náu ở núi Thái Hành.
Lúc đầu bọn họ còn có thể lựa chọn nơi có nước để sống, nhưng trên núi Thái Hành có rất ít mạch nước, đây cũng là đối tượng tìm kiếm chính của phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn.
Hơn một tháng trước, thị vệ ra ngoài lấy nước bị phi thuyền phát hiện ra.
Cũng may người thị vệ này khá thông minh, sau khi lấy xong nước không quay về chỗ đóng quân mà giả trang thành thợ săn, đốt lửa lại chỗ để nấu cơm.
Phi thuyền quan sát một lúc rồi mới bay đi.
Nhưng từ đó trở đi, Tân vương cũng không dám sống bên sông nữa mà ẩn náu trong rừng sâu núi thẳm không có dấu người.
Mặc dù như vậy an toàn, nhưng nước dùng sẽ khó khăn hơn nhiều.
Tần vương đã hơn nửa tháng không thay quần áo, toàn thân đều hôi thối.
"Bệ hạ, hiện tại Kim Phi năm quyền, ngài chỉ cần nhãn nại thêm một chút, chờ tiểu đội ám sát tìm được cơ hội giết chết Kim Phi là được rồi."
"Hoàng hậu" ở bên cạnh thấy Tân vương phiền não, lại gần nhẹ nhàng an ủi.
Đáng tiếc cô ta cũng rất lâu rồi không tắm, cơ thể cũng hôi thối, hơn nữa Tần vương còn nhìn thấy côn trùng nhỏ bò trên tóc của cô ta.
Tần vương suýt nữa thì nôn ói, đẩy "Hoàng hậu" ra và cử người gọi "Tể tướng" đến.
"Phía Trần Chinh đã trả lời chưa, còn bao lâu nữa mới có thể bắt đầu kế hoạch?"
Trước khi Kim Phi trở về, nhóm người Tần vương, Sở vương đều muốn báo thù cho Trần Cát, muốn chinh phạt Tứ hoàng tử.
Bây giờ Kim Phi đã trở lại, bọn họ lại đoàn kết lại với nhau để thành lập một liên minh chung nhau chống lại Kim Phi.
Người đứng đầu liên minh chính là Tứ hoàng tử.
Sở dĩ Tân vương đồng ý để Tứ hoàng tử làm đại ca, không phải là vì hắn là con trai của Trần Cát, mà là vì hắn đồng ý với những phiên vương khác, phái người đi liên lạc với Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên để tiến hành trong ngoài đánh từ hai mặt tấn công Kim Phi.
Đồng thời Tứ hoàng tử còn tiết lộ, ban đầu Khánh Hoài đã giao bản vẽ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá cho triều đình, bây giờ hắn đã có được bản vẽ, đang phái người nghiên cứu, hơn nữa đã có được đột phá lớn.
Tứ hoàng tử bảo đảm, một khi nghiên cứu thành công, sẽ cung cấp đầy đủ cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá cho các phiên vương khác.
Từ những lý do này, các phiên vương khác miễn cưỡng đồng ý để Tứ hoàng tử nắm quyền.
Tiểu đội ám sát được thành lập dưới sự giật dây của Tứ hoàng tử.