Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 1974

Đây là điều mà Kim Phi và Cửu công chúa không muốn thấy.

“Vậy thì tùy bọn họ đi" Kim Phi nói: “Bố trí người dùng bùn trát chặt ngôi nhà, thay cửa để không lọt khí ra ngoài.

Gửi đến đó một cái bếp lò và vài gói than đá, đúng rồi, nhớ nhắc nhở người lắp bếp lò, lắp ống khói vào, tuyệt đối đừng để khói rò rỉ ra ngoài.”

“Được.” Quan Hạ Nhi gật đầu đồng ý: “Ta sẽ đi làm ngay.” Nói xong, cô quay đầu ngựa trở về làng.

Thiết Chùy vội vàng vẫy tay về phía sau, một nhóm nhân viên hộ tống lập tức đi theo.

Mấy người Kim Phi tiếp tục chạy về phía xưởng thuỷ tinh.

Phân xưởng thủy tinh sớm nhất là một căn lầu được xây dựng cạnh nhà máy xi măng.

Căn lều này đủ để nung một số hạt thủy tinh, nhưng nó chắc chăn không thích hợp để sản xuất thủy tinh số lượng lớn.

Ngày nay, thủy tỉnh không còn là bí mật nữa, lão trưởng làng đã xây dựng một xưởng chuyên sản xuất thủy tinh bên cạnh nhà máy xi măng.

Khi mấy người Kim Phi tới nơi, họ nhìn thấy Lão Điền - người phụ trách xưởng thủy tinh ngồi xổm trên mặt đất, rầu rĩ với một đống thủy tinh vỡ.

Nhìn thấy Kim Phi tiến vào, Lão Điền dường như đã tìm được cứu tinh, khuôn mặt già nua vừa khóc vừa cười: “Tiên sinh, cuối cùng ngài đã trở lại, nếu không quay lại, có thể sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa.”

“Đến mức nghiêm trọng như vậy sao?” Kim Phi bị Lão Điền chọc cười.

“Tiên sinh, có lẽ ngài không biết, lão trưởng làng và ông Tam đã nói, nếu đến cuối tháng mà ta vẫn không làm ra được tấm thủy tinh phẳng mà ngài nói, thì bọn họ sẽ chém chết tai”

Lão Điền vừa khóc vừa nói: “Chỉ còn mấy ngày nữa là hết tháng, làm sao ta làm ra được đây?”

“Không phải ông biết thổi thuỷ tinh sao?” Kim Phi hỏi.

Trên thực tế, cách tốt nhất để làm thủy tinh phẳng là làm thủy tỉnh nổi trên lớp kim loại nóng chảy có điểm nóng chảy thấp, nhưng cách làm này đòi hỏi yêu cầu quá cao, Kim Phi tạm thời không thể thực hiện được.

Nhưng vẫn có một cách khác để tạo ra một tấm thủy tinh phẳng.

Đó là dùng thanh sắt thổi thủy tinh nóng chảy thành hình que, sau đó dùng kéo chuyên dụng cắt càng nhanh càng tốt, rồi dát thành một miếng thủy tinh phẳng.

Kim Phi đã dạy Lão Điền phương pháp này từ lâu, năm ngoái ông ấy còn dùng biện pháp này làm ra gương.

“Tiên sinh, ta chỉ có thể thổi được những mảnh thuỷ tinh nhỏ, chứ không thể thổi được những mảnh thuỷ tinh lớn. Ta còn chưa kịp làm phẳng thì tấm thủy tinh đã nguội đi rồi vỡ tan” Lão Điền bất lực giải thích: “Ta đã thử rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều không thành công.”

“Tấm to không làm được thì làm tấm nhỏ chẳng phải được rồi sao?” Kim Phi bối rối hỏi: “Chỉ cần làm những tấm lớn bằng tấm gương trước kia, sau đó ghép nhiều mảnh lại với nhau cũng được mà.”

“Ta vốn dĩ cũng nói như vậy, nhưng ông Tam và lão trưởng làng không đồng ý, hai ông ấy nói cửa sổ của tiên sinh lớn như thế, phải làm một tấm thủy tinh lớn bằng vậy, dùng những mảnh nhỏ nhìn sẽ không đẹp!”

Vẻ mặt Lão Điền đau khổ nói: “Ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tự thử trước, nếu không được, chờ tiên sinh trở về, lại học hỏi tiên sinh”

Lão trưởng làng và ông Tam đã tận mắt chứng kiến quá nhiều kỳ tích xảy ra với Kim Phi, theo bọn họ, Kim Phi đã dạy Lão Điền cách làm thuỷ tinh, thì không có lý nào Lão Điền chỉ biết làm nhỏ, mà không biết làm lớn.

Nếu không làm được là do Lão Điền không có năng lực. “Tìm ta cũng vô dụng, tạm thời ta cũng không làm được.”

Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Ông cứ làm như trước đi, ta sẽ nói chuyện lại với hai vị trưởng làng.”

“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!" Lão Điền nghe được lời này rất vui mừng.

Tảng đá đè nặng trong lòng hơn một tháng nay, cuối cùng cũng đã rơi xuống.

“Sau này nếu gặp lại chuyện như vậy thì tới tìm ta, nếu không cũng không đến mức trì hoãn nhiều chuyện đến vậy!”

“Vâng!” Lão Điền gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại oán thầm: “Vậy cũng phải tìm ra ngài mới được chứ.”

Bình Luận (0)
Comment