“Nhờ cậy Tấn vương?”
Cửu công chúa thở dài, hỏi: “Tấn vương thu nhận bọn họ sao?”
“Thu nhận!” Trương Lương nói: “Trước khi ta đến, nhận được tình báo, Tấn vương đã cung cấp lương thực cùng những vật tư khác cho nhóm tàn quân này.”
“Xem ra Tấn vương và Đông Man đã cấu kết với nhau rồi!”
Thật ra trước khi hỏi vấn đề này, Cửu công chúa cũng đã đoán được câu trả lời.
Nhưng nghe Trương Lương nói như vậy, cô ấy vẫn không kìm nén được nỗi thất vọng.
Trong mười mấy năm qua, Tấn vương kiên quyết chống lại Đông Man, Cửu công chúa vì lí do này mà rất kính trọng ông ta.
Kết quả là một người kiên định chống cự như vậy, giờ đây lại đã sát cánh cùng kẻ thù mà ông ta đã chiến đấu suốt nửa cuộc đời.
“Chỉ có lợi ích vĩnh cửu, không có kẻ thù vĩnh viễn.”
Kim Phi nói: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn, bọn họ hợp tác với nhau cũng nằm trong dự tính, Vũ Dương, nàng đừng buồn.”
“Ta không buồn, chỉ là cảm thấy hơi thất vọng và lo lắng”, Cửu công chúa nói: “Đội ngũ dưới trướng Tân vương thúc đều được coi là có thể đánh đấm, trong tay còn có vũ khí mà trước đó phu quân chỉ viện, một khi đánh...”
Kim Phi còn chưa lên tiếng, Trương Lương đã nói trước: “Đối đầu với tiên sinh thì chính là kẻ địch của tiêu cục Trấn Viễn, tiêu cục sẽ san bằng tất cả kẻ địch.”
Kim Phi nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Trương Lương.
Với tính cách của Trương Lương, bình thường anh ta sẽ không chủ động mở miệng cướp lời, lúc này thái độ khác thường, hiển nhiên là lo lắng Cửu công chúa nhớ tới tình nghĩa xưa với Tấn vương, cố ý bỏ qua cho Tấn vương, cho nên vội vàng lên tiếng bày tỏ quan điểm.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Kim Phi giao tiêu cục Trấn Viễn cho Trương Lương.
Bất kể lúc nào, bất kể Kim Phi đưa ra quyết định gì, Trương Lương cũng sẽ không hề do dự mà đứng về phía y.
Ngay cả Kim Phi cũng có thể nghe ra ẩn ý của Trương Lương, đương nhiên Cửu công chúa cũng nghe ra được.
“Lương huynh yên tâm, trãm vẫn có thể phân biệt được công và tư, đất Tấn vĩnh viễn là một phần không thể tách rời của Đại Khang, bất kì hành động nào với ý đồ muốn chia cắt đất nước, đều là kẻ thù của trãẫm.”
Cửu công chúa nói: “Về điểm này, thái độ của trẫm vĩnh viễn sẽ không thay đổi!”
Trương Lương lần này không nói gì nữa, mà chỉ hơi khom lưng nói: “Bệ hạ anh minhl”
“Lương huynh, huynh cứ việc đi chinh chiến, những việc khác không cần phải lo lắng!”
Kim Phi cũng nhìn Trương Lương và bày tỏ thái độ: “Đừng giới hạn tâm nhìn ở đất Tần, cũng đừng giới hạn ở những nơi như Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên, hãy nhìn về phía xa, chỉ cần nơi mà ánh mắt huynh có thể nhìn thấy được thì nơi đó cũng có thể trở thành lãnh thổ của Đại Khang, cũng nên trở thành lãnh thổ của Đại Khang!”
“Phu quân, bây giờ có rất nhiều người tri thức bất mãn với chàng, nếu còn làm như vậy nữa sợ là họ sẽ nói chàng cực kỳ tàn nhãn!” Cửu công chúa nói.
Những lời Kim Phi nói vừa rồi, đã khích lệ Trương Lương mở biên giới và khai phá đất đai.
Người trong thời đại phong kiến vô cùng quan tâm đến danh tiếng của họ sau khi chết, Cửu công chúa rất lo lắng các nhà sử học sẽ miêu tả Kim Phi thành một tên đồ tể trong chiến tranh.