Khi ngươi nhìn thấy một con gián bò trong phòng mình, có khả năng ở nơi mà ngươi không nhìn thấy còn một nghìn con khác đang ẩn núp trong đó.
Hắc Phong Lĩnh chỉ cách làng Tây Hà một cây cầu treo, cũng được coi là đại bản doanh của Kim Phi, mặc dù ở nơi đây các biện pháp an ninh không bằng làng Tây Hà, khác biệt cũng không lớn.
Nếu y không biết thì đã đành, nhưng người kia lại lấy hết dũng khí đến chặn xe ngựa của mình, Kim Phi không thể không quản.
“Cô nương, cô tìm ta có chuyện gì không?” Kim Phi nhìn Tiểu Ninh hỏi.
“Kim tiên sinh, Lục Liễu tỷ bị người đánh!” Tiểu Ninh lau nước mắt, lấy dũng khí nói.
“Lục Liễu?” Kim Phi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra: “Lục Liễu cô nương ở Quảng Nguyên à?”
“Đúng đúng, chính là tỷ ấy.” Tiểu Ninh gật đầu liên tục, đồng thời chỉ sang chỗ Lục Liễu đang đứng.
Kim Phi nhìn theo, quả nhiên có một cô nương đang quay lưng về phía y.
Lục Liễu trong ấn tượng của y, là cô nương nổi tiếng của Giáo Phường Ti, mà cô nương trước mắt mặc vải áo gai thô, hoàn toàn khác với Lục Liễu trong mắt Kim Phi.
Nhưng y tin Tiểu Ninh sẽ không gạt mình chuyện này. Thấy Lục Liễu vẫn mãi không quay người, ngược lại cô ta còn băng qua đám người, vừa sửa sang tóc tai vừa chạy vào hẻm nhỏ.
Kim Phi đánh mắt ra hiệu cho nữ nhân viên hộ tống trong đội cận vệ, nữ hộ vệ hiểu ý, vội đuổi theo.
Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Tiểu Ninh hỏi: “Cô nương, các cô đến đây lúc nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta và Lục Liễu tỷ nhìn thấy cáo thị tuyển giáo viên dạy học của ngày, nên tới ứng tuyển..."
Tiểu Ninh thút thít kể lại một lần những chuyện đã xảy ra. “Lý nào lại thết”
Sau khi Kim Phi nghe xong, nổi giận đến mức mặt đều biến sắc.
Đại Khang nữ nhiều nam ít, muốn phát triển nhất định phải động viên toàn thể phái nữ.
Cho nên y vẫn luôn cải cách nếp sống xã hội trọng nam khinh nữ của Đại Khang, khuyến khích phái nữ tham gia công việc, xây dựng lòng tự tin.
Bảo gồm cả việc nâng đỡ Cửu công chúa lên ngôi làm hoàng đế, y cũng đã cân nhắc đến phương diện này.
Trên thực tế, cách làm này rất có hiệu quả.
Bất kể là trong tiêu cục hay là ở nhà xưởng, thành viên là nữ đều càng ngày càng nhiều.
Ở làng Tây Hà thậm chí ở cả Kim Xuyên, phái nam càng ngày càng tôn trọng phái nữ.
Cộng thêm phản đối bạo lực gia đình cùng với luật bảo vệ phụ nữ và trẻ em lần lượt được ra đời và thí điểm, rất lâu rồi Kim Phi không nghe thấy chuyện đánh phụ nữ ngay trước mặt mọi người.
Nhưng hôm nay y lại gặp lại chuyện này lần nữa. Hơn nữa tính chất còn ác liệt như vậy.
Thiết Chùy thấy Kim Phi giận dữ như vậy, nhấc chân đạp cho tiểu đội trưởng đội hộ tống kia một phái: “Lão Thôi, các ngươi làm ăn kiểu gì đấy hả?”
Tiểu đội trưởng đội hộ tống bây giờ cũng ấm ức lắm, nhưng không hề biện bạch gì cho mình, mà chỉ cúi đầu nói: “Đại đội trưởng Thiết, là ta không bảo vệ được hai cô nương kia, xin ngài trách phạt!”
“Không trách mấy tráng sĩ đó được, lúc ấy họ đi dắt ngựa vào chuồng ngựa, không ở đây.”
Tiểu Ninh vội vàng giải thích hộ anh ta.
“Kể cả anh ta đi dắt ngựa, cũng nên để lại vài người ở đây quản lý nơi này!”