“Nếu hai vị cô nương không hài lòng với kết quả phán định, có thể đề nghị kháng cáo.” Thiết Chùy nói.
Thật ra bị cáo không hài lòng với kết quả xét xử cũng có quyền được kháng cáo, nhưng Thiết Chùy không nói.
“Ta biết rồi!” Tiểu Ninh lúc này mới hài lòng gật đầu.
Bắc Thiên Tâm thấy chuyện đã giải quyết xong, bèn ngẩng đầu nhìn Thiết Chùy, ra hiệu cho Thiết Chùy bảo vệ Kim Phi lên xe ngựa về làng.
Dù sao đường Hắc Phong Lĩnh đang trong tình trạng giới nghiêm tạm thời, lỡ như có gián điệp trà trộn và đám thương nhân, đánh lén Kim Phi, đó chính là do sự tắc trách của một thị vệ thiếp thân như cô ấy.
Nhưng Thiết Chùy luôn nghe lời lúc này dường như không thấy ánh mắt của Bắc Thiên Tâm, nhìn nhân viên hộ tống và thư sinh rời đi.
Bắc Thiên Tâm nhìn Kim Phi một lần nữa, phát hiện Kim Phi cũng như vậy.
Bắc Thiên Tâm nhìn theo ánh mắt của hai người, nhưng chỉ thấy một con ngõ vắng vẻ.
Cô ấy đang do dự xem có nên hỏi Kim Phi đang nhìn cái gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ con ngõ nhỏ đó.
Đám cận vệ lại tiếp tục bày trận, bao vây xung quanh Kim Phi.
Nhưng vẻ mặt Kim Phi vẫn không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt lại trở nên sâu xa.
Ngay sau đó, nhân viên hộ tống đang áp giải thư sinh chạy tới.
Bắc Thiên Tâm nhìn Kim Phi, lại nhìn Thiết Chùy, cũng đã hiểu ra.
“Lão Thôi, các người sao vậy?” Thiết Chùy cau mày.
“Báo cáo tiên sinh, báo cáo Thiết đại đội trưởng, hai kẻ tình nghỉ kia lại dám tập kích chúng ta, còn định chạy trốn!”
Tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống “tức giận” nói: “Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể sử dụng vũ lực tiến hành truy bắt.”
Lần này, đừng nói là Bắc Thiên Tâm, tất cả cận vệ bên cạnh đều đã hiểu ra.
Đội nhân viên hộ tống này không lợi hại như chiến đội áo giáo đen, nhưng cũng là cựu binh, làm sao có thể không trông chừng nổi hai tên thư sinh chứ?
Nhất định là tiểu đội trưởng cố ý nói cho đám người thư sinh biết hình phạt tiếp theo mà bọn họ phải đối mặt, sau đó cố ý lộ ra sơ hở cho đám thư sinh lợi dụng.
Thư sinh chắc đã bị dọa sợ, lại phát hiện có thể nhân cơ hội này mà chạy trốn.
Dù tiểu đội trưởng không nói rõ quá trình truy bắt cụ thể, cũng không nói tình trạng vết thương của đối phương, nhưng Thiết Chùy và cận vệ đều là cựu binh, có thể nghe ra được rất nhiều điều từ trong tiếng thét.
Thật ra điều này thuộc về chấp pháp câu cá, tiểu đội trưởng dám làm vậy chắc chăn là do chỉ thị của Thiết Chùy.
Thiết Chùy lén liếc Kim Phi một cái, thấy Kim Phi không nói gì, bèn khoát tay nói: “Về viết báo cáo nộp lên đây, sau này chú ý một chút!”
“Rõ!” Tiểu đội trưởng hành lễ rồi xoay người rời đi.
Kim Phi liếc Thiết Chùy nhưng không nói gì.
Thật ra, lúc Thiết Chùy lén nháy mắt cho tiểu đội trưởng, y đã thấy rồi.
Nhưng y cũng rất tức giận chuyện thư sinh đánh Lục Liễu, lại ngại luật pháp nên không thể hạ lệnh đánh lại mà thôi.
Thế nên y đã vờ như không thấy động tác nhỏ của Thiết Chùy.
“Hai vị cô nương, các cô ngồi xe ngựa của ta về làng đi, ta cưỡi ngựa.”
Kim Phi chỉ xe ngựa, Thiết Chùy mau chóng chạy tới rời ghế qua.
Không phải xe ngựa không thể đi qua cầu treo, mà là do cầu treo quá hẹp, xe ngựa gặp nhau trên cầu treo rất khó đi qua được.
Vì để đảm bảo an toàn nên không cho xe ngựa bình thường đi qua.
Xe ngựa của Kim Phi chắc chắn không nằm trong phạm vi này.
Nhưng Kim Phi đã thiết kế một cây cầu mới, hôm nay tới đây cũng là để khảo sát địa hình Hắc Phong Lĩnh, sau đó vô tình gặp được Lục Liễu.
Cầu mới không còn là cầu treo nữa mà là cầu có vòm tròn, Kim Phi thiết kế cầu dựa theo cây cầu sáu làn xe của thế hệ sau, sau khi xây cầu xong, không chỉ có xe ngựa qua lại mà tương lai còn có thêm xe hơi.
“Sao bọn ta có thể ngồi xe ngựa của tiên sinh chứ?” Lục Liễu vội vàng xua tay.
“Xe ngựa của ta thì sao, ban đầu ở Quảng Nguyên, không phải ta cũng ngồi xe ngựa của cô nương sao?”