Phương Linh Quân thấy nhóm học trò vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích, tạm thời cũng không có tâm trạng học hành, nên quyết định không giảng bài nữa mà giới thiệu dụng cụ cho đám học trò.
"Lục Liễu, Tiểu Ninh, hai người phát dụng cụ ra đi."
Hai người lại đi vào trong phòng nhỏ kia, lấy ra một cái giỏ.
Trong giỏ có những túi vải nhỏ, mỗi học trò có một túi.
Mở túi vải nhỏ ra, bên trong có ba quyển vở, sáu cây bút chì và một con dao nhỏ.
Dưới đáy túi có ba viên phấn làm bằng vôi.
Các học trò không biết bút chì với phấn, nhưng lại biết quyển vở.
"Ôi! Một quyển vở bằng giấy trắng!"
"Cái này cũng cho chúng ta dùng sao?"
"Kim tiên sinh thật hào phóng quá!"
Nhiều học trò không nhịn được mà xúc động kêu lên.
Giấy ở Đại Khang vẫn rất có giá trị, được dùng để in giáo án, nhiều học trò đều cảm thấy ngạc nhiên nhưng vẫn có thể hiểu được.
Dù sao giáo án vẫn có thể tái sử dụng được.
Bây giờ Kim Phi lại phát cho mỗi người ba quyển vở giấy trắng!
Trong mắt các học trò, hành động này cũng xa xỉ như dùng thủy tỉnh làm cửa sổi
"Từ lâu ta đã nói với mọi người, Kim tiên sinh rất coi trọng giáo dục, và cũng rất coi trọng các ngươi!"
Phương Linh Quân nhân cơ hội nói: "Cho nên chúng ta không được phụ sự kỳ vọng của Kim tiên sinh đấy!"
“Phương tiên sinh đừng lo lắng, học trò nhất định sẽ học hành chăm chỉ!”
Các học trò sôi nổi cùng nhau hứa hẹn.
Ngoài ra còn có một số học trò hoạt bát hơn đã bắt đầu nghiên cứu cây bút chì.
Nhưng trước đây Đại Khang chưa từng có bút chì, bọn họ ngẫm nghĩ không hiểu nên đã hỏi Phương Linh Quân: "Tiên sinh, đây là cái gì vậy?"
"Đây là một loại bút mới do Kim tiên sinh phát minh, gọi là bút chì!"
Phương Linh Quân cầm một cây bút chì đã gọt nhọn giơ lên: "Trong túi có một con dao nhỏ, mọi người gọt bút chì thành như thế này là có thể viết vào vở."
Nhóm học trò chết lặng vì hôm nay gặp quá nhiều chuyện chấn động.
Sau khi nghe Phương Linh Quân nói xong, tất cả đều lấy dao nhỏ và bút chì trong túi ra.
Con dao nhỏ tương tự như cây gọt bút chì gấp mà Kim Phi thường sử dụng lúc tiểu học, nhưng với nhóm học trò mà nói thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nó.
“Ồ, con dao nhỏ này bén quái”
“Ừ, còn nhanh hơn con dao tổ truyền làm thức ăn trong nhà ta nhiều!”
“Một con dao nhỏ như vậy, cầm ra ngoài ít lắm cũng phải mười văn tiền nhỉ?”
“Đừng nói mười văn, dù là một trăm văn tiền ta cũng không nỡ bán! Đây là quà Kim tiên sinh cho, trên đó còn khắc chữ, ngươi nỡ bán sao?”
"Có khắc chữ sao? Ở đâu?"
Nhiều học trò lập tức lật nhìn con dao nhỏ, quả nhiên trên mặt trái của dao nhỏ có một hàng chữ nhỏ:
Kỷ niệm khóa đầu tiên của Đại học Hoa Hạ, học viện sư phạm Kim Xuyên.
Bây giờ không còn học trò nào nói tới chuyện bán con dao nhỏ đi.