Rời khỏi phòng sách, Kim Phi đi sang sân bên cạnh.
Khi địa bàn ngày càng lớn, chuyện cần xử lí cùng ngày một nhiều, các ban ngành thành lập ở làng Tây Hà cũng càng ngày càng nhiều, địa điểm cần xử lí cũng lớn hơn.
Sân này là do hai tháng trước đã tăng ca để xây dựng, đội ba Chung Minh mới thành lập, cùng viện Khu Mật do Thiết Thế Hâm dẫn dät, cả đoàn ca múa Kim Xuyên chịu trách nhiệm tuyên truyền, cơ quan đầu não đều ở sân này.
Vào sân, vừa liếc mắt đã nhìn thấy thanh niên đang ôm tài liệu chạy chậm tới.
Nhìn thấy Kim Phi, thanh niên dồn dập dừng chân lại chào hỏi.
Kim Phi cũng không giữ người, khế cười đáp lại.
Ngoài căn phòng ở góc tây bắc của sân, treo một tấm ván gỗ, trên đó viết năm chữ “đoàn ca múa Kim Xuyên.
Trái ngược với các bộ phận bận rộn khác, đoàn ca múa Kim Xuyên yên tĩnh hơn nhiều.
Ở giữa căn phòng lớn, mấy cô nương phụ trách văn thư hoặc đang cúi đầu nhìn kịch bản, hoặc đang thiết kế đồ diễn mới.
Kim Phi không làm phiền công việc của các cô nương, mà đi thẳng đến văn phòng của Trần Văn Viễn.
Trần Văn Viễn phụ trách biên soạn kịch bản cho đoàn ca múa, văn phòng ở trong nhà kế bên phải của nhà lớn.
Lúc Kim Phi vào cửa, Trần Văn Viễn đang điềm tĩnh dựa vào ghế nắm, tay trái cầm một quyển sách, tay phải nâng một tách trà, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm.
Liên Nhi cô nương lúc trước được chuộc về từ thanh lâu, ngồi sau chiếc bàn nhỏ bên cạnh, đun nước pha trà cho anh †a.
Nhìn Trần Văn Viễn, lại quay đầu nhìn thanh niên trong sân lúc đi đường cũng phải chạy, Kim Phi không khỏi nhướng mày.
Trần Văn Viễn đang xem sách, không trông thấy Kim Phi, nhưng Liên Nhi thì thấy rồi, vội đụng vào cánh tay Trần Văn Viễn để nhắc nhở.
“Nương tử, cốc này còn chưa uống hết đâu!”
Trần Văn Viễn còn cho rằng Liên Nhi muốn rót trà cho. anh ta.
Liên Nhi lén véo Trần Văn Viễn một cái, vội đứng dậy chào hỏi Kim Phi, “Tiên sinh, ngài tới rồi à!”
Lúc này Trần Văn Viễn mới nhìn thấy Kim Phi, vội đặt tách trà lên bàn, tay chân luống cuống hành lễ với Kim Phi.
“Ai da, sao tiên sinh lại tới đây?”
Thông thường, Kim Phi mà có việc thì đều phái người tới gọi Trần Văn Viễn, đây cũng là lần đầu tiên y tới trụ sở chính của đoàn ca múa.
“Ta không thể tới à?”
Kim Phi ngồi xuống ghế mềm cạnh bàn nhỏ.
Liên Nhi để ý thấy vẻ không hài lòng trong giọng điệu của Kim Phi, vội rót cho y một tách trà, “Mời Kim tiên sinh uống trài”
“Cảm ơn tẩu tẩu!”
Ngón trỏ và ngón giữa của Kim Phi chạm vào nhau, khẽ gõ hai cái lên bàn.
Đây là nghỉ lễ bàn tràn cơ bản mà y học được từ Cửu công chúa.
“Nên làm mà!”
Liên Nhi thấy vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.