Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, một người thanh niên đang xách một cái bọc màu xanh lá cây và dẫn một con ngựa chiến màu đen đang từ từ đi tới.
Trên yên ngựa có một cây trúc, trên cây trúc có treo lá cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn.
Mặc dù lá cờ không lớn, nhưng khi người dân nhìn thấy nó đều rối rít tránh đường.
Người dân làm thế không phải vì sợ, mà là vì kính trọng.
Sau khi sống lại, Kim Phi đã làm rất nhiều việc, vô số người dân đều được hưởng lợi từ điều đó, họ biết ơn Kim Phi từ tận đáy lòng.
Nhưng nơi lập bài vị trường thọ cho Kim Phi nhiều nhất không phải làng Tây Hà, mà là các làng ở trong trấn Phong Thủy.
Bởi vì người dân làng Tây Hà có thể thường xuyên nhìn thấy Kim Phi, còn có rất nhiều người tận mắt chứng kiến Kim Phi lớn lên.
Bọn họ sẵn lòng hi sinh mạng sống cho Kim Phi, nhưng việc họ lập bài vị cho Kim Phi thực sự không ổn lắm.
Mà người dân ở trấn Phong Thủy không giống họ, trong mắt họ, Kim Phi chính là ân nhân lớn nhất.
Năm ngoái nơi đây đã bùng phát dịch sốt rét, Ngụy Vô Nhai đã tìm Kim Phi nhằm tìm kiếm sự trợ giúp.
Kim Phi không chỉ gửi tiền, mà còn dùng tất cả vải trong làng làm thành mùng, áo gai tặng cho người dân trấn Phong Thủy.
Hơn thế, Kim Phi còn nói cho Ngụy Vô Nhai cách phòng, chữa bệnh sốt rét.
Sau khi Ngụy Vô Nhai quay về, ông ấy đã cùng người dân dọn sạch ao tù nước đọng, diệt sạch muỗi, bệnh sốt rét cuối cùng cũng đã được kiểm soát.
Sau đó trấn Phong Thủy đã đề cử vài người đức cao vọng trọng trong người dân mang theo lễ vật đến làng Tây Hà cảm ơn Kim Phi.
Đường Tiểu Bắc biết chuyện này, đã xây dựng một nhà máy dệt ngay tại trấn Phong Thủy, cung cấp hàng cho quận Quảng Nguyên.
Ban đầu, Đường Tiểu Bắc định làm thế nhằm lợi dụng lòng biết ơn của người dân trấn Phong Thủy với Kim Phi, vì như thế họ sẽ làm việc rất nghiêm túc, cũng sẽ hợp tác giữ bí mật.
Nhưng khi đó, trấn Phong Thủy vừa mới vượt qua dịch sốt rét, vì để diệt muỗi nên rất nhiều ao đều bị rút cạn nước, dẫn đến chén cơm của những người dân nuôi cá gặp vấn đề.
Sự xuất hiện của nhà máy đã mở cho họ một còn đường sống.
Ở thời đại phong kiến, bệnh sốt rét là một căn bệnh vô cùng nguy hiểm và đáng sợ, đã thế còn lây lan cực nhanh.
Bởi vì người dân Đại Khang năm nào cũng thiếu lương thực nên thể chất không được khỏe, đôi khi chỉ cần một người mắc bệnh sốt rét, sẽ khiến cho người ở các làng hoặc toàn bộ trấn đều chết hết một nửa.
Trước tiên Kim Phi đã tặng họ thuốc thang giúp họ kiểm soát bệnh sốt rét, sau đó còn mở ra một công xưởng cho họ con đường sống, sao người dân trấn Phong Thủy không biết ơn y cho được?
Người dân không biết việc mở xưởng dệt là Đường Tiểu Bắc đưa ra ý định nên dồn tất cả lòng biết ơn của mình sang cho Kim Phi.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, ai nấy cũng cực kỳ kính trọng các thế lực dưới trướng Kim Phi.
“Người này đeo lá cờ của tiêu cục Trấn Viễn, nhưng không mặc quần áo của nhân viên hộ tống, cũng không mặc quần áo của thương hội, hắn làm gì vậy nhỉ?”
“Đúng vậy, ta chưa từng nhìn thấy kiểu quần áo này bao giờ, trông có vẻ quái lạ”
“Chẳng lẽ là giả mạo?”
“Ở Xuyên Thục này, ai dám giả danh người của Kim tiên sinh chứ?”
Rất nhiều người dân nhường chỗ cho thanh niên trẻ, nhưng đồng thời cũng dấy lên tò mò với thân phận của thanh niên.
Thanh niên giữ bình tĩnh, dưới ánh nhìn soi mói của người dân, vẫn dắt ngựa đi thẳng về sân khấu gỗ được dựng ở phía trước.
Trưởng trấn đang đợi ở dưới sân khấu gỗ vội vàng đón tiếp: “Từ tiên sinh, đã chuẩn bị xong cả rồi!”
“Làm phiền ông quá rồi!”
Thanh niên trẻ gật đầu với trưởng trấn, sau đó vác bọc nhỏ lên trên sân khấu gỗ.
Không cần đánh chiêng, người dân quanh sân khấu đều tự giác im lặng đợi thanh niên mở lời nói chuyện.
“Chào mọi người, ta là người đưa thư của nhật báo Kim Xuyên, kể từ ngày hôm nay, cách ba ngày ta sẽ tới đây một lần đọc số mới nhất của nhật báo Kim Xuyên cho mọi người!"
Thanh niên hằng giọng, nói tiếp: “Hôm nay, ta sẽ đọc kỳ thứ nhất của nhật báo Kim Xuyên cho mọi người nghe!”
Nói xong, anh ta mở bọc nhỏ màu xanh lá ra, cẩn thận lấy ra một tờ báo khổ A3.
Trên đầu tờ báo có bốn chữ màu đỏ rất to: nhật báo Kim Xuyên!