Triệu Nhạc nhận thấy sắc mặt Kim Phi thay đổi, càng lo lăng hơn.
"Kim tiên sinh, rốt cuộc có phải thành Vị Châu xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Ông Triệu..." Kim Phi hơi do dự, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Kim tiên sinh, ngài nhanh nói đi, rốt cuộc ở thành Vị Châu đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Nhạc nhìn thấy Kim Phi như vậ) tay: 'Rốt cuộc Phạm tướng quân sao rì lo lắng đến mức vỗ
"Ông Triệu, ông ngồi xuống trước đi!"
Kim Phi ra hiệu cho Trần Văn Viễn ra đỡ Triệu Nhạc, nhưng Triệu Nhạc lại phớt lờ.
"Kim tiên sinh, ngài mau nói đi, Phạm tướng quân thế nào rồi?"
Triệu Nhạc lo lắng đến mức suýt cướp lấy bức thư. Kim Phi thấy Triệu Nhạc như vậy, thở dài, chậm rãi nói:
“Thành Vị Châu bị công phá, Phạm tướng quân..... đã hy sinh..."
"Hy... hy sinh Triệu Nhạc ngồi xuống ghế, bật khóc.
Từ phản ứng vừa rồi của Kim Phi, kỳ thực Triệu Nhạc đã đoán được kết quả này.
Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn ôm một tia may mắn. Một tướng thành công vạn người bỏ xác, bình thường, người chết trong trận chiến đều là binh lính cấp thấp, tỷ lệ tử vong của sĩ quan thấp hơn binh lính rất nhiều.
Quân hàm càng cao, tỷ lệ tử vong càng nhỏ.
Phạm tướng quân là người đứng đầu quân Trấn Tây, thuộc hạ cũng có hơn sáu mươi nghìn quân Phạm Gia trung thành.
Quân Phạm Gia cũng không phải là binh lính ảo lả quần là áo lượt, mà là nền tảng Phạm tướng quân lập nên, ông ấy cũng là cựu binh đã ra chiến trường lâu năm, Phạm tướng quân có thể trấn thủ thành Vị Châu hơn hai mươi năm đều là dựa vào quân Phạm Gia.
Có sáu mươi nghìn quân Phạm Gia, dù là thành Vị Châu bị phá, Phạm tướng quân cũng có khả năng trốn thoát rất cao!
Kim Phi biết lúc này có nói gì cũng là vô ích, nhưng vẫn thở dài: "Ông Triệu, xin hãy nén bi thương...
Hai mắt Triệu Nhạc đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào lá thư trước mặt Kim Phi.
Kim Phi thở dài, gật đầu nhẹ với Trần Văn Viễn. Trần Văn Viễn lấy bức thư, đưa cho Triệu Nhạc. Triệu Nhạc dùng bàn tay run rẩy nhận lấy lá thư.
Mới nhìn được một nửa, Triệu Nhạc đã phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
May mãn thay, Trần Văn Viễn đã có chuẩn bị, nhanh chóng đưa tay ra đỡ Triệu Nhạc.
"Mau đi mời Ngụy tiên sinh!" Kim Phi hét về phía Thiết Chùy.
Thiết Chùy không kịp ra lệnh cho người khác, quay người bỏ chạy ra ngoài.
Khi ra khỏi cửa đúng lúc nhìn thấy một nhóm nhân viên hộ tống đang dắt ngựa về làng, Thiết Chùy không nói nhiều lời, lao lên hét vào mặt người dẫn đầu: "Hai người các ngươi tránh ra, ta cần dùng ngựa!"
Tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống cưỡi ngựa ở phía trước. không nói nhiều lời, nhanh chóng đưa dây cương lên.
Thiết Chùy nhảy lên lưng ngựa, dắt theo một con ngựa chiến khác, quất ngựa rồi chạy như điên vào trong làng.
Đường trong làng phần lớn đều chật hẹp, ven đường đều là nhà người dân, Kim Phi đã quy định, ngoại trừ chuyện liên quan đến tính mạng con người, không cho phép cưỡi ngựa trong làng, càng không cho phép cưỡi ngựa phóng như điên.
Một khi bị phát hiện, tất nhiên sẽ bị xử lý nghiêm khắc.