Với sức ảnh hưởng của tiêu cục Trấn Viễn và bản thân Kim Phi ở Xuyên Thục, bởi vì chuyện này, đã một lần nữa đưa tinh thần quần chúng lên một bậc thang mới.
Chung quy thì giao thông của Đại Khang vẫn quá lạc hậu, phân phát báo cần rất nhiều thời gian.
Theo phạm vi tuyên truyền của báo càng ngày càng rộng, chuyện về thành Vị Châu vẫn tiếp tục được lan rộng.
Kim Phi đứng trên đài hát bài “Tinh trung báo quốc”, cũng nhanh chóng theo báo chí truyền khắp Xuyên Thục.
Không chỉ lưu truyền trong giới binh lính, mà còn nhanh chóng trở thành tác phẩm yêu thích của người đọc sách, nổi tiếng khắp các hội thơ.
“Khói bốc lên cao nơi phương bắc xa xăm, thiên hạ khắp nơi đều loạn lạc. Chiến trận bùng lên như trời nổi cuồng phong, vó ngựa tung bụi mịt mù! Ngựa hý vang tung vó tận trời Nam nhưng lòng vẫn quay nhìn về cố hương. Càng nhìn cố hương càng thấy xa vời, cảnh thanh bình xưa nay còn đâu, chiến tranh giờ khói bụi ngút trời!
Mấy câu này viết quá hay, khiến người vừa nghe bèn cảm thấy như mình đang nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ và bi thương nơi hoang mạc phương Bäc!”
“Đúng vậy, ta như nhìn thấy bầu trời phương Bắc khói bay ngút ngàn, cờ rồng Đại Khang ta theo gió tung bay, chiến mã hí vang trời, chúng binh sĩ đội đội mũ sắt ngồi trên lưng ngựa, kiếm dài trong tay đã ra khỏi vỏ, giống với mũ sắt trên thân, cùng gió sương đọng lại trên thảo nguyên!”
“Ta thấy câu sau tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy” mới là câu hay nhất.”
“Vương huynh sao lại có quan điểm như vậy? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy câu hát này có chút ngột ngạt sao?”
“Các vị chớ quên, bài hát này là Kim tiên sinh sáng tác cho Phạm tướng quân. Đứng ở góc độ của Phạm tướng quân nghĩ thử xem, ông ấy dẫn theo quân Phạm Gia vất vả bảo vệ thành Vị Châu, mà đám phiên vương Trung Nguyên lại vì lợi riêng đấu đá lẫn nhau, người nhà của ông ấy còn bị người ta bức hại, trong lòng ông ấy phải khó chịu biết bao. Tấm lòng như sông Hoàng Hà cuồn chảy, là đang nói rõ tâm trạng của Phạm tướng quân lúc đó!”
“Đúng vậy, nhất là cái câu “Biết bao người đã phải vùi thân nơi đất lạ quê người — nuốt hận vào lòng chẳng than tiếc nữa lời, thật là đau lòng quá, tuy ta chưa từng nhập ngũ, nhưng ta vừa nghĩ đến bao nhiêu anh em đồng bào mãi mãi chôn thân nơi hoang mạc, ngay cả cơ hội gặp mặt người thân lần cuối cùng không có, thậm chí cả thi thể, xương cốt cũng không cách nào chôn cất, lòng ta khó chịu muốn chết!”
“Nhưng dù là vậy, Phạm tướng quân vẫn bảo vệ yên bình cho Đại Khang, vẫn kiên trì trấn thủ thành Vị Châu, nên càng khiến ta khâm phục!”
“Nhật báo Kim Xuyên có câu hay lắm, “Thế gian này làm gì có ngày tháng yên bình, chỉ có người khác đang thay ngươi mang trọng trách tiến về phía trước! Chính nhờ có những người đi trước như Phạm tướng quân, như Kim tiên sinh, chúng ta mới có những ngày tháng bình yên này!”
“Đúng, ta cũng cảm thấy câu này quá là hay!”
“Lạc đề rồi, lạc đề rồi, quay về “Tinh trung báo quốc” đi. Ta cảm thấy câu '20 năm trời dọc ngang tung hoành - chẳng biết kẻ thù đang đối đầu thực sự là ai đây? mới thật sự là ngầu nhất!”
“Phải nói là quá ngầu, ta cảm thấy câu cuối cùng: “Lòng dặn lòng nguyện cố thủ để giữ gìn bờ cõi biên cương này, Giữ gìn từng tấc đất quê hương - để bọn giặc khắp nơi phải khiếp sợ. Lúc ấy ta nghe người đưa thư hát câu này, toàn thân nổi hết cả da gà da vịt!”
“Ta cũng đi ta cũng đi! Lúc đó ta cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, da đầu tê dại, chỉ muốn tới biên giới phương Bäc cùng nhau chỉnh chiến sa trường với Phạm tướng quân!”
“Nhìn cái dáng ốm yếu của ngươi thôi bỏ đi là vừa, có đi thì cũng gây rắc rối cho người ta thôi!”
“Cơ thể ta không khỏe nhưng ta có thể bày bày mưu tính kế như Kim tiên sinh!”
“Ngươi bỏ cái kiểu ấy đi, Kim tiên sinh là anh hùng đánh hổ thật sự đấy. Đã từng tự tay bản chết hổ rồi đấy!”
Đám thư sinh mới đầu chỉ thảo luận trong hội thơ, sau đó có vài người máu nóng xông lên não, bèn tập hợp dân chúng đến trước của tiêu cục Trấn Viễn, cầu xin Kim Phi báo thù cho Phạm tướng quân.
Quảng Nguyên là đại bản doanh của Kim Phi, vừa là địa phương nhận được báo đầu tiên, cũng là nơi có nhiều người dân đến cầu xin nhất.
Hai ngày gần đây, cửa lớn của tiêu cục Trấn Viễn sắp bị dân chúng lấp kín, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc thường ngày của đội nhân viên hộ tống.
Hết cách, tiểu đội trưởng đội nhân viên hộ tống trấn giữ thành Quảng Nguyên chỉ đành ra mặt trấn an bọn họ.
“Kim tiên sinh vẫn luôn chú ý cao độ chuyện của thành Vị Châu, hơn nữa ngài ấy cũng đã sắp xếp hết cả. Xin mọi người hãy yên tâm, Kim tiên sinh nhất định sẽ báo thù cho Phạm tướng quân của chúng tai”
“Kim tiên sinh đã sắp xếp thế nào?” Có thư sinh cất cao giọng hỏi.