Cho tới nay, thái độ của Kim Phi đối với chiến tranh luôn là tiêu diệt kẻ địch đang tới gần con đường của mình.
Nếu có thể sử dụng biện pháp khác để tiêu diệt kẻ địch thì y cũng không muốn để nhân viên hộ tống chiến đấu trực diện kẻ địch bằng lưỡi lê.
Dưới sự ảnh hưởng của Kim Phi, hình thức chiến đấu này đã trở thành xu hướng chủ đạo của tiêu cục Trấn Viễn.
Đặc biệt là sau khi khinh khí cầu xuất hiện, kẻ thù về cơ bản đã bị tiêu diệt trước khi kịp lao tới trận địa của nhân viên hộ tống.
Nhân viên hộ tống xông lên chủ yếu là để thu hoạch mà thôi.
Mặc dù Đông Man bị tiêu cục Trấn Viễn đánh cho tan đàn xẻ nghé, nhưng thật ra tuyệt đại đa số người Đông Man đều âm thầm thấy không phục.
Bọn họ cho rằng nhân viên hộ tống ỷ vào có phi thuyền, lựu đạn nên mới đánh thắng, không có mấy thứ này, chắc chắn bọn họ sẽ không đánh lại được.
Cho nên khi phi thuyền oanh tạc doanh trại liên quân Tấn Man, không ít người Đông Man chạy ra được đều trốn trong nhà dân, canh lúc nhân viên hộ tống vào thành thì chiến đấu trên đường phố với bọn họ, sau đó nhanh chóng khiến tiểu đoàn Thiết Giáp tản ra, đứng lẫn vào với nhân viên hộ tống, như vậy có thể tránh không bị oanh tạc.
Theo quan điểm của họ, chiến đấu trên mặt đất thì tiểu đoàn Thiết Giáp tuyệt đối không phải là đối thủ của họ.
Có rất nhiều người Đông Man có suy nghĩ giống gã thủ lĩnh, cho nên khi tiểu đoàn Thiết Giáp vừa mới từ cổng Tây tiến vào thành Vị Châu, lập tức có một lượng lớn lính liên quân Tấn Man ùa ra từ nhà dân chung quanh, bao vây kín kế tiểu đoàn Thiết Giáp.
“Biết ngay bọn mày sẽ như vậy mà!”
Thiết Ngưu cười gắn một tiếng, rút hắc đao ra: “Các huynh đệ, chúng ta bị xem thường! Phải làm sao đây?”
“Đã lâu không được đánh một trận thỏa thuê, hôm nay vừa hay để thư giãn gân cốt!”
Các nhân viên hộ tống vừa hô vang, vừa rút hắc đao ra, xếp thành trận hình chiến đấu!
Hai bên vốn là kẻ thù không đội trời chung, không ai nói nặng lời, vừa gặp đã lao vào đánh nhau.
Cho đến lúc này, người Đông Man mới phát hiện bọn họ đã đánh giá thấp khả năng cận chiến của tiểu đoàn Thiết Giáp!
Phải biết rằng lúc trước ở dốc Đại Mãng, Trương Lương dẫn dắt 500 nhân viên hộ tống giáp đen đã đánh phá vỡ vòng vây của mấy ngàn lính tinh nhuệ Thổ Phiên!
Nhân viên hộ tống trong tiểu đoàn Thiết Giáp, có hơn một phần tư là nhân viên hộ tống giáp đen khi xưa.
Chiến dịch dốc Đại Mãng đã qua hơn một năm, lại trải qua hơn một năm mài giũa, kỹ năng chiến đấu và tinh thần đồng đội của họ đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây!
Vũ khí và trang bị cũng đã được nâng cấp.
Người Đông Man cho rằng nhân viên hộ tống không am hiểu chiến đấu trên đường phố, nhưng chúng mới là những người thực sự không giỏi đánh nhau trên đường phốt
Ưu điểm lớn nhất của người Đông Man là từ nhỏ đã cưỡi ngựa, rất quen thuộc với ngựa chiến, cưỡi ngựa tự nhiên như đi bộ.
Cho nên người Đông Man có sở trường là sử dụng ky binh để tấn công ở những khu vực trống trải, chứ không phải cuộc chiến trực diện bằng lưỡi lê như bấy giờ.
Bọn họ cho rằng các nhân viên hộ tống cũng giống như bọn họ, nhưng khi bắt đầu chiến đấu, họ mới nhận ra rằng mình đã sail
Đội hình do nhân viên hộ tống sử dụng vẫn là đội hình tam giác kinh điển của tiêu cục Trấn Viễn.
Nhân viên hộ tống nữ thiện xạ ở vòng trong, nhân viên hộ tống nam sức dài vai rộng khoác giáp đen đứng ở vòng ngoài cùng, giữa hai lớp là lính cầm giáo!
Trận hình tuy rằng đơn giản, lại cực kỳ vững chắc!
Nhân viên hộ tống nữ không mạnh bằng nhân viên hộ tống nam, cho nên trọng tâm huấn luyện của họ thường là tốc độ bắn và độ chính xác khi bắn của nỏ.
Bây giờ cuối cùng họ đã tìm thấy thời điểm để tạo nên sự khác biệt.
Người Đông Man còn chưa thể tới gần đội hình chiến đấu của các nhân viên hộ tống thì đã bị nhân viên hộ tống nữ dùng nỏ cầm tay bắn chết hơn một nửa.
Cuối cùng cũng đến gần được thì phải đối mặt với những ngọn giáo sắc bén của lính cầm giáo.
Lính cầm giáo sử dụng những ngọn giáo dài được làm từ ống thép, trọng lượng nhẹ mà chém cũng không gãy.