Chạng vạng tối, Nhị ca trong ba huynh đệ vác cuốc vội vàng đi từ cổng thành phía tây vào.
Nhà bọn họ có ba miệng ăn, Đại ca là người của quân Phạm Gia, được chia tổng cộng bảy mẫu đất và mười mẫu ruộng.
Điều này khiến cho Nhị ca vô cùng vui mừng.
Mặc dù bây giờ trời đã sang đông, không thể trồng trọt được nữa, nhưng anh ta vẫn dành phần lớn tiền tiết kiệm của gia đình để mua một chiếc cuốc để xới đất.
Như vậy, năm sau khi trồng trọt, đất sẽ mềm xốp hơn, cây trồng cũng sẽ phát triển tốt hơn.
Hơn nữa, trứng côn trùng ẩn nấp trong đất sẽ bị đóng băng đến chết vào mùa đông, và lương thực năm sau sẽ được cứu khỏi sự phá hủy của côn trùng.
Biết hôm nay ở cổng chợ sẽ có buổi biểu diễn kịch, Nhị ca sắp xếp cho tiểu đệ đi đến chiếm lấy một chỗ ngồi tốt, anh ta cũng trở về thành sớm hơn.
Kết quả vừa mới vào cổng thành, đã nhìn thấy đèn lồng trắng treo khắp nơi trên đường phố, và dường như hầu hết tất
cả các cửa nhà đều được dán câu đối trắng.
"Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao trong thành lại có nhiều người chết cùng một lúc như vậy?"
Nhị ca vừa lẩm bẩm vừa đi về nhà.
Kết quả khi đến trước cửa nhà, phát hiện ra trước cửa nhà mình cũng treo đèn lồng trắng, dán câu đối trắng.
"Lão Tam!"
Nhị ca lập tức luống cuống, vứt cuốc bỏ chạy vào trong nhà.
Chạy tới trước cửa anh ta mới bình tĩnh lại.
Không đúng, Đại ca ở biên cương phía Bắc, trong nhà chỉ có anh ta và đệ đệ.
Nếu đệ đệ xảy ra chuyện, ai là người treo đèn lồng trắng ở cửa?
Nghĩ đến đây, Nhị ca quay lại nhặt cái cuốc lên rồi mở cửa bước vào nhà với vẻ mặt nghi ngờ.
Vừa bước vào sân đã nhìn thấy đệ đệ đang quỳ dưới đất trong gian nhà chính, vừa khóc vừa đốt giấy.
"Nha Tử, đệ khóc gì đó, không phải là lễ tết, đệ đốt giấy cho ai?"
Người đàn ông cường tráng lo lắng hỏi.
"Nhị ca.... Đại ca... Đại ca mất rồi!"
Đệ đệ nghẹn ngào nói.
"Đệ nói cái gì?" Nhị ca sửng sốt một chút, sau đó nhấc chân đá vào bả vai đệ đệ: "Có gan đệ chửi Đại ca lần nữa xem ta có lột da đệ không?"
Tam đệ bị đá ngã xuống đất, nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt, đôi mắt đờ đẫn, lẩm bẩm nói: "Đại ca mất rồi.... Đại ca mất rồi...
Nhị ca giơ chân định đá Tam đệ, những cuối cùng vẫn nhãn nhịn.
Tam đệ từ nhỏ đã yếu đuối, không chịu nổi cú đá của anh ta.
Hơn nữa anh ta cũng ý thức được, Tam đệ không thể nào chửi rủa Đại ca.
Nghĩ đến đây, Nhị ca cũng ngồi xuống đất: 'Năm ngoái anh lính què đến, không phải còn nói Quốc sư đại nhân đánh bại người Đảng Hạng rồi, Đại ca sống ở thành Vị Châu rất tốt, cũng không cần đánh giặc nữa rồi sao? Tại sao nói mất là mất chứ? Chẳng lẽ người Đảng Hạng lại đánh tới rồi sao?"
"Không phải là người Đảng Hạng đánh tới, là Tấn vương... Tấn vương cấu kết với người Đông Man, lừa Phạm tướng quân mở cổng thành..."
"Tại sao có thể như vậy...
Nhị ca đau khổ vò đầu bứt tóc: "Năm ngoái anh lính què đến đây, không phải nói là Phạm tướng quân và Tấn vương có quan hệ thân thiết sao? Hai người một người ở phía đông một người ở phía tây, một người chống lại người Đông Man, một người chống lại người Đảng Hạng, là hai vị tướng quân lợi hại nhất Đại Khang chúng ta, sao Tấn vương có thể phản bội Phạm tướng quân chứ?"
"Bởi vì Tấn vương muốn làm Hoàng đế, lại sợ Quốc sư đại nhân không đồng ý, cho nên ông ta cấu kết với người Đông Man có thù oán với Quốc sư đại nhân, tấn công thành Vị Châu nơi có quan hệ tốt với Quốc sư đại nhân...
Đệ đệ vừa khóc vừa kể lại những gì hôm nay anh ta vừa hiểu được.
"Tấn vương chết tiệt! Người Đông Man chết tiệt!"