Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2136

Vạn Hạc Minh đóng vai trò rất quan trọng trong việc đưa máy hơi nước lên phi thuyền.

Nhưng điều này vẫn chưa khiến cậu bé thỏa mãn, phát hiện nhân viên hộ tống lên dây cung cho cung nỏ hạng nặng vô cùng khó khăn, hơn nữa tốc độ còn rất chậm, Vạn Hạc Minh đã bắt đầu nghiên cứu cách lắp một máy hơi nước cỡ nhỏ lên cung nỏ hạng nặng và đã cải thiện được đáng kể.

Cung nỏ hạng nặng sau khi cải tiến không chỉ có thể lên dây cung trong thời gian vô cùng ngắn, mà sức mạnh tích góp được cũng càng mạnh hơn, còn có thể bắn được liên tục.

Cung nỏ hạng nặng đã vô cùng đáng sợ, một khi làm ra cung nỏ hạng nặng bán liên tục, nhất định có thể thay đổi mô hình chiến tranh bây giờ.

Khuyết điểm duy nhất bây giờ là sau khi bắn liên tục rất dễ bị đơ, đôi khi mũi tên sẽ bị gãy và khiến người điều khiển bị thương.

Vì chuyện này, Kim Phi nghe nói Vạn Hạc Minh, Tả Chỉ Uyên và Lưu Bất Quần đã thức suốt mấy đêm ở xưởng luyện gang.

Nếu không phải gần đây quá nhiều chính vụ, e là Kim Phi cũng sẽ là một trong số những thành viên ở đó.

“Tiên sinh, không phải Hải Châu tới rồi sao, người đâu?”

Phạm Hải Châu bị băng bó kín quá, khuôn mặt lộ ra ngoài cũng bầm tím khiên Khánh Hoài nhất thời không nhận ra.

Phạm Hải Châu đứng bên cạnh nghe vậy, mí mắt không khỏi giật giật, vô thức nhấc chân đạp Khánh Hoài.

Nhưng nghĩ tới đây là thư phòng của Kim Phi, Phạm Hải Châu gắng gượng nhịn lại sự kích động này.

Anh ta bực bội liếc xéo Khánh Hoài: “Tâm nhìn của Khánh hầu gia ngày càng cao rồi, ông đây ngồi lù lù ở trước mắt cũng không nhìn thấy!”

“Ôi trời!” Khánh Hoài sợ hết hồn, đưa tay chọc vào miếng băng gạc của Phạm Hải Châu: “Sao ngươi lại biến thành gấu thế này?”

“Ngươi còn chọc ông đây một lần nữa, có tin là ông đây cũng đánh cho người thành như này không?” Phạm Hải Châu nhe răng toét miệng nói.

“Ngươi thành gấu rồi mà vẫn còn đanh đá như vậy ư?”

Khánh Hoài lại chọc vào vết thương của Phạm Hải Châu một cái.

Phạm Hải Châu giơ nạng lên đánh, Khánh Hoài giật mình, tránh ra.

Kim Phi nhìn hai người chơi đùa, khóe miệng hơi nhếch lên.

Quen biết Khánh Hoài lâu như vậy, Khánh Hoài vẫn luôn tỏ vẻ nghiêm túc, đây là lần đầu tiên y thấy Khánh Hoài đùa giỡn với người khác.

Điều này chứng tỏ quan hệ của Khánh Hoài và Phạm Hải Châu rất tốt.

Nói không chừng Khánh Hoài trở về xem cung nỏ hạng nặng liên phát chỉ là một cái cớ, mục đích thực sự có thể chính là tới thăm Phạm Hải Châu và giúp đỡ anh ta.

“Nể mặt Kim tiên sinh, ông đây không thèm so đo với ngươi nữa, đợi lúc trở về xem ông đây xử lý ngươi thế nào!”

Phạm Hải Châu chỉ Khánh Hoài, sau đó lại kẹp nạng vào nách.

“Kim tiên sinh, ngài đừng thấy bây giờ tên này đã biến thành gấu mà lầm, nhưng anh ta tuyệt đối không hèn nhát giống Trương Khải Uy!”

Khánh Hoài khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: “Dù anh ta là cháu họ của Phạm tướng quân, nhưng cho tới nay chưa từng nhiễm phải hào quang của Phạm tướng quân, yêu cầu của Phạm tướng quân với anh ta cũng vô cùng nghiêm khắc, để anh ta đi từ binh lính lên. Chức vụ đội trưởng này của anh ta hoàn toàn là do anh ta dùng một đao một kiếm đánh nhau với người Đảng Hạng mà có được đấy!”

“Ta có thể nhìn ra Phạm đội trưởng là một hảo hán!” Kim Phi khế gật đầu.

“Tiên sinh, ta ở thành Vị Châu không có bạn bè, Phạm Hải Châu cũng coi như một trong số đó, thế nên ta có một yêu cầu hơi quá đáng.”

“Mời Khánh hầu nói.”

“Ta muốn điều anh ta tới quân Thiết Lâm hỗ trợ cho ta.” Khánh Hoài nói.

Phạm Hải Châu nghe vậy, không khỏi quay đầu nhìn Khánh Hoài, ánh mắt xúc động.

Lúc này Kim Phi đã chắc chắn, Khánh Hoài trở về xem cung nỏ hạng nặng nhất định là lấy cứ, tới lấy người mới là thật.

Cho tới bây giờ, Khánh Hoài gần như không có yêu cầu gì với Kim Phi, đây cũng là lần đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment