Kim Phi kết hợp với nhau sau?
Cho nên hắn cũng không dám ép Tấn vương vào đường cùng thật.
Tể tướng cũng biết rõ chuyện này, nên mượn tay trộm cho hắn một lỗi thoát.
Sứ giả Đông Man cũng đã hiểu, vừa hay lợi dụng lối thoát tể tướng đã mở, theo tể tướng rời khỏi nhà trọ.
Nhưng lúc ra khỏi cửa, hắn vẫn yêu cầu: “Ta muốn nói chuyện với hoàng đế của các ngươi!”
Thái độ lần này của tể tướng vô cùng cứng rắn: “Không thể, bệ hạ đã đi khỏi đây rồi!”
“Đi đâu?” Sứ giả Đông Man vội vàng hỏi.
“Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi ư?” Tể tướng nghiêng đầu nhìn sứ giả Đông Man.
Bây giờ phi thuyền của Kim Phi đang ở bền ngoài vùng giáp danh với đất Tấn cách mấy chục dặm rải truyền đơn, cho nên Tấn vương vẫn luôn ẩn thân ở đây chờ biến động, hơn nữa có rất ít người biết.
Doanh trại lúc trước sứ giả Đông Man từng đến, lúc này đã bỏ hoang.
Thật ra sứ giả Đông Man cũng không đến một mình, hắn còn dẫn theo một đám thị vệ.
“Nhưng “thống lĩnh cấm quân” của Tấn vương, vì bảo đảm an toàn, nên không đồng ý cho sứ giả Đông Man dẫn nhiều người như vậy đến gặp Tấn vương, sứ giả Đông Man chỉ đành đến một mình.
Hai bên vốn đang thăm dò lẫn nhau, sứ giả Đông Man nhận ra rằng lần này Tấn vương thật sự sẽ không gặp hắn, cũng không kiên trì nữa, đi theo tể tướng tới một tòa phủ đệ.
Phủ đệ này là của một nhà quyền thế ở đây, nhưng đã bị tể tướng trưng dụng.
Dạo này ông ta làm việc ở đây.
Đến thư phòng, tể tướng bèn chuyển lời đến sứ giả Đông Man bốn điều kiện Tấn vương đã đưa ra.
Sứ giả Đông Man vừa nghe xong đã nổi giận ngay tại chỗ: “Trân Vĩnh Trạch lại muốn cưới công chúa Lộ Khiết, đây là đang sỉ nhục vua Đông Man chúng tai”
Ông nội của vua Đông Man bây giờ, cũng chính là vua Đông Man đời trước, sống một mạch đến hơn tám mươi tuổi mới chết.
Công chúa Lộ Khiết là công chúa út sinh vào năm ông ta gần bảy mươi tuổi.
Già rồi mà vẫn có con, lão vua Đông Man vui mừng khôn xiết, cưng cô chúa nhỏ như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Nghe nói công chúa Lộ Khiến vô cùng xinh đẹp, được người dân du mục gọi là hạt châu sáng của thảo nguyên.
Mà dù năm nay chưa đến hai mươi tuổi, nhưng xét theo bối phận mà nói, cô ta thật sự là cô của vua Đông Man hiện tại.
Tấn vương lại muốn công chúa Lộ Khiết của bọn họ đi làm thị nữ làm ấm chân cho ông ta? Này thì có khác nào sỉ nhục vua Đông Man để người ngang vai vế mẹ mình đến làm phi tử của Tấn vương, không phân cao thấp!
“Là vua của các ngươi làm nhục bệ hạ trước!” Tể tướng cười khinh.
“Nếu đã muốn đàm phán, vậy mời các ngươi mang thành ý của mình ra đây!” Sứ giả Đông Man lạnh lùng nói.
“Thế thì xin mời các ngươi cũng lấy ra thành ý của mình!” Tể tướng phản bác gay gắt.
Hai bên lúc này vẫn còn một ít lá bài tẩy và kiêng dè, cũng biết là bài tẩy của đối phương và đối phương đang kiêng nể gì, cho nên mới đàm phán.
Đàm phán từ chập tối ngày hôm trước đến khi trời sáng ngày hôm sau, hai bên mới miễn cưỡng hoàn thiện được dự thảo đàm phán.
Tể tướng đã lớn tuổi rồi, thức trắng một ngày một đêm, hai mặt đã hiện đầy tơ máu.
Nhưng ông ta không kịp nghỉ ngơi, cầm lấy dự thảo đàm phán, lập tức đến tìm Tấn vương xin phép.
Sứ giả Đông Man vội vã rời khỏi thư phòng của phủ đệ, tìm một con ngựa chiến, chạy thẳng tới cửa thành Tây.
Tể tướng phái cao thủ theo dõi hắn, nhìn sứ giả Đông Man cưỡi ngựa chạy ra khỏi thành, hết cách chỉ đành dừng bước.
Bởi vì sau khi ra khỏi thành có một gò đất, cũng chỉ có một con đường, có ngươi theo dõi hay không liếc qua là thấy ngay, nên bọn họ không thể đuổi theo.
Sau khi bỏ lại đám cao thủ, sứ giả Đông Man vội cưỡi ngựa chạy dọc đường chạy qua mấy dặm, sau đó xuôi theo một lỗi rẽ, chạy vào một thung lũng.
Trong thung lũng xa xôi, có một đám người Đông Man đang ngồi dưới đất phơi năng.