Mỗi buổi chiều tà, đội bay sẽ lần lượt quay về từ bên ngoài, việc này đã trở thành cảnh tượng nổi tiếng ở thành Vị Châu.
Vài đứa trẻ trong thành cố ý chạy đến xem phi thuyền hạ cánh.
Thậm chí người dân đang bận bịu làm việc ở nghĩa trang suốt ngày, thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lúc họ quay lại thành.
Nhưng hôm nay bọn nhỏ đợi đến khi trời tối mịt cũng không thấy phi thuyền quay về.
Việc này khiến bọn nhỏ cực kỳ thất vọng. Nhưng bọn nhỏ không rời đi mà vẫn tiếp tục chờ ở đó.
Trong doanh trại tiêu cục, Thiết Ngưu cũng đang lo lắng cầm ống nhòm nhìn lên bầu trời.
Anh ta đã chỉnh tiêu cự của ống nhòm đến mức cao nhất, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của phi thuyền.
Khi mặt trời dần lặn xuống núi, vẻ mặt của Thiết Ngưu cũng dần tối sầm lại như bầu trời.
Lão Ưng làm việc rất cẩn thận, lần nào hành động cũng chừa ra đủ thời gian để quay về nhằm tránh những tình huống bất ngờ.
Vài ngày trước, có một chiếc phi thuyền đang trên đường trở về đã phát hiện một ngôi làng bị bỏ sót, lúc đó nghĩ rằng đến cũng đã đến rồi nên mới quẹo qua đó xem một chuyến, kết quả là về trễ khoảng nửa tiếng, lúc về đến nơi trời đã tối đen, bị Lão Ưng măng cho một trận rồi lập tức đưa người phụ trách phi thuyền đó đi, đổi phụ tá khác cho phi thuyền.
Trong trường hợp bình thường, nhóm Lão Ưng đã phải trở về từ lâu.
Nhưng hôm này đến một chiếc cũng không trở lại, chắc chắn đội bay đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn rồi.
Thật ra trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện này.
Có một lần Lão Ưng dẫn đội bay đưa vật liệu đến đập Đô Giang, lúc quay lại thì gặp phải gió mạnh, bọn họ chỉ có thể tạm thời hạ cánh, sang ngày hôm sau mới quay lại nơi xuất phát.
Biên cương phía Bắc gió rất mạnh nên gặp phải chuyện này cũng không có gì là lạ.
Thiết Ngưu vừa tự an ủi mình, vừa ra lệnh cho tạp dịch đốt lửa xung quanh sân bay, chuẩn bị sẵn cho phi thuyền hạ cánh.
Nhưng lửa cháy cả một đêm, cũng không có phi thuyền nào quay lại.
“Buổi tối không phù hợp cho phi thuyền bay, hôm nay chắc chắn Lão Ưng sẽ trở lại!”
Thiết Ngưu tiếp tục an ủi bản thân mình, đồng thời cử toàn bộ đội cận vệ của mình ra ngoài, phân tán đến nhiều nơi khác nhau tìm kiếm đội bay.
Cứ như vậy đợi thêm một ngày nữa, đội bay vẫn không quay lại, cận vệ đi một vòng bên bờ đất Tấn, thậm chí có hai đội còn đi sâu vào trong đất Tấn mấy chục dặm nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ tung tích nào của đội bay.
Khi hỏi thăm người dân địa phương, họ nói rắng sáng sớm hôm qua có thấy phi thuyền xếp hàng bay về hướng đông, nhưng không thấy phi thuyền nào trở về.
Việc này khiến cho tâm trạng của Thiết Ngưu càng nặng nề hơn.
Trước đây anh ta vẫn luôn an ủi bản thân mình rắng phi thuyền rất mạnh, không có ai có thể uy hiếp được họ, có lẽ là do đội bay gặp phải thời tiết xấu như bão tuyết, gió lớn, mưa †o dữ dội nên mới về trễ.
Nhưng hiện tại, linh cảm chẳng lành trong lòng anh ta ngày càng nặng nề hơn.
Bởi vì phi thuyền có thể bay cao hơn khinh khí cầu, còn được gắn thêm máy hơi nước có thể tự di chuyển, khả năng chống lại gió mưa và tuyết cũng mạnh hơn.
Mà dù có gặp gió mạnh đi nữa, sao có khả năng không có chiếc nào trong mấy chục chiếc phi thuyền trở về được chứ?
Thiết Ngưu biết chuyện này rất nghiêm trọng. “Thông báo cho đại đội 2 thay đại đội 1 phòng thủ, sáng
ngày mai đại đội 1 dẫn theo Trịnh Viện khởi hành đến quận Lưu Phương!”