Để nhanh chóng thống nhất Đại Khang, tiêu cục Trấn Viễn đã áp dụng phương pháp tấn công nhanh để tiến nhanh trong cuộc tấn công vào đất Tân.
Trước đây có phi thuyền làm người khác sợ hãi, phương pháp này không phải là vấn đề lớn, nhưng bây giờ tác dụng răn đe của phi thuyền không còn nữa, nếu lại sử dụng phương pháp này nữa thì sẽ rất nguy hiểm.
Về phần ba thành Vị Châu, Du Quan và Bình Giang ở ngàn dặm xa kia lại càng nguy hiểm hơn, ngay cả những nguồn tiếp viện cơ bản nhất cũng có thể không được đảm bảo.
"Đừng quá lo lắng về Du Quan và Bình Giang, quân Bắc phạt đã chuẩn bị đủ đầy, còn có Thiết Tử ở đó thì giữ vững thành Du Quan một năm cũng không có vấn đề gì.
Lương thực tích trữ lấy được từ địa chủ quận Bình Giang trước đây, cũng đủ nuôi người dân chúng ta trong ba năm, hơn nữa quân Phạm Gia rất được người dân địa phương ủng hộ, nhiều bá tánh còn chủ động đưa lương thực cho quân Phạm Gia.
Cách đây một thời gian, Đường Phi đã cử người đến hỏi †a, có cần anh ta vận chuyển một ít lương thực ở Giang Nam về không."
Trương Lương nói: "Hai nơi này có binh tướng hùng mạnh, lương thực đầy đủ nên chúng ta không cần lo lắng, điều chúng ta thực sự nên lo lắng là thành Vị Châu."
Sau khi nghe Trương Lương phân tích, Kim Phi và Cửu công chúa đều gật đầu tán thành.
Phi thuyền sợ Hải Đông Thanh, nhưng thuyền hơi nước thì không.
Bây giờ khu vực giữa quận Bình Giang và bến tàu Trường Giang đã bị Đường Phi và quân Phạm gia mới chiếm giữ, thành Du Quan nẵẫm ở ven biển, thuyền hơi nước có thể vận chuyển vật tư đến đó bất cứ lúc nào nên không cần lo lắng về vấn đề lương thực.
Mặc dù không thể sử dụng phi thuyền, nhưng với hiệu quả chiến đấu của nhân viên hộ tống, của nỏ hạng nặng với xe bắn đá, thì việc bảo vệ hai nơi này không phải là vấn đề lớn.
Khó khăn thực sự là ở thành Vị Châu.
Ở đó chỉ có một tiểu đoàn Thiết Giáp do Thiết Ngưu chỉ huy, và còn tổn thất một đại đội.
Vả lại khi chiếm được thành từ liên quân Tấn Man, liên quân Tấn Man thấy không thể bảo vệ được nữa, nên đã thu hút sự chú ý của tiểu đoàn Thiết Giáp để đốt cháy kho lương thực.
Mặc dù cuối cùng ngọn lửa đã được dập tắt nhưng rất nhiều lương thực đã bị cháy rụi.
Nếu chỉ cung cấp cho tiểu đoàn Thiết Giáp thì cũng có thể ăn được một thời gian dài, nhưng trước đó người dân trong thành đã từng bị liên quân Tấn Man cướp bốc, khiến hầu hết lương thực trong nhà dân không thể chống chọi được một tháng, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn bọn họ chết đói sao?
Ngoài ra, góc tây bắc của thành Vị Châu là Thanh Thủy Cốc, qua Thanh Thủy Cốc là doanh trại Nam phạt của người Đảng Hạng.
Hai năm gần đây, Đảng Hạng bị Kim Phi đánh đến không ngóc đầu lên nổi, thành vương bị san bằng không nói, hoàng đế còn bị Thiết Ngưu đưa về Kim Xuyên.
Đây được coi là nỗi nhục nhã của người Đảng Hạng.
Bây giờ có cơ hội trả thù, thì bọn có điên cuồng đến thế nào cũng có thể hiểu được!
Ngoài người Đảng Hạng ở phía tây bắc, thì Đông Man và Tấn vương ở phía đông bắc thành Vị Châu, còn Tần vương thì ở phía nam.
Thành Vị Châu bị kẻ thù bao vây tứ phía, không có tiếp viện.
Tác phong tàn nhãn của Thiết Ngưu là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hoàng tộc Đảng Hạng và Tần vương.
Chắc chản họ sẽ điên cuồng tấn công thành Vị Châu và Thanh Thủy Cốc!
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi ngẩng đầu thở dài.
Nhưng khi cúi đầu xuống lần nữa, ánh mắt y đã trở nên kiên định lên.
Mặc dù quá trình tấn công đất Tân diễn ra rất nhanh, nhưng lợi ích của việc đánh cường hào và phân chia ruộng đất cho người dân là thật, đại đa số người dân đất Tân đều ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn.
Quan trọng nhất là bố cục của Kim Phi ở Xuyên Thục đã hoàn thành.
Sau việc cứu trợ năm ngoái, đánh địa chủ và phân chia ruộng đất năm nay, cùng với sự tuyên truyền của báo chí gần đây, thì một lần nữa sức ảnh hưởng của Kim Phi ở Xuyên Thục đã đạt đến đỉnh cao mới.
Bây giờ chỉ cần y chỉ cần giơ tay lên thì sẽ có vô số người dân sẵn sàng đáp lại.
“Ba việc!”