Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2232

Mà lúc này, độ cao của Hải Đông Thanh đã vượt qua tâm bản của cung nỏ hạng nặng, hơn nữa bóng đêm đen kịt, cung nỏ hạng nặng trên tường thành đã không còn nhìn thấy được Hải Đông Thanh ở trên bầu trời nữa rồi.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, bọn chúng vẫn còn ở đó.

Bao gồm cả hai thành viên bay đang ở độ cao cao hơn kia.

Từ dưới nhìn lên, trên đó là một mảng tối đen như mực, nhưng từ trên không trung nhìn xuống, vì trên mặt đất có lửa trại, còn có ánh lửa của đám cỏ khô cho gia súc phát ra, nên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có hai chấm đen nhỏ lượn vòng ở bên dưới.

Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo lắng cực độ trong mắt đối phương.

Bọn họ đều biết rất rõ, nếu bây giờ hạ xuống, chắc chắn sẽ bị Hải Đông Thanh tập kích.

“Đại ca, hay là chúng ta dùng nỏ cầm tay bản một cái đi?”

Tay lái phụ lấy nỏ cầm tay ra nói: “Chúng ta chia nhau mỗi người một con, tiêu diệt hai con chim chết tiệt này!”

“Không được, Hải Đông Thanh quá linh hoạt, lúc nãy ngươi có thể tiêu diệt một con đã xem như là rất may mản rồi, bây giờ chúng nó đã bị hoảng sợ, chắc chắn sẽ không dám dễ dàng tiếp cận chúng ta nữa.”

Tay lái chính läc đầu nói: “Muốn bản chúng vào ban đêm, thực sự rất khó, một khi để cho chúng nó bay đến trên đầu chúng ta, thì chết chắc rồi, cái khinh khí cầu cuối cùng cũng sẽ không giữ được nữa!”

“Vậy huynh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tay lái phụ lo lắng nói: “Dầu hỏa còn lại không nhiều lắm, chúng †a cần phải quay về bổ sung thêm dầu hỏal”

Vừa rồi, vì để đốt được càng nhiều cỏ khô cho gia súc, bọn họ đã ném xuống rất nhiều lọ dầu hỏa, bây giờ dầu hỏa dự trữ trên khinh khí cầu đã bị thiếu trầm trọng.

“Hải Đông Thanh đang phòng thủ ở phía dưới, chúng ta làm sao về được?”

Tay lái chính bực bội mà đấm vào giỏ treo một cái.

“Vậy chúng ta làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ cứ lơ lửng ở bên trên thế này à?”

Tay lái phụ nghiến răng nói: “Hay là chúng ta thử bắn một lần đi!”

“Bản bản bản, ngươi chỉ biết liều mạng thôi à? Người nuôi chim ưng ở Đông Man còn nhiều hơn người nuôi chim bồ câu ở đó, cho dù ngươi có bắn chết hai con chim chết cũng có tác dụng gì? Ngày mai bọn họ lại có thể đem đến mười con nữa!”

Tay lái chính đap tay lái phụ một cái: “Lúc tiên sinh dạy chúng ta đã từng nói, muốn học được thì động não đi!”

“Vậy huynh nói xem phải làm sao?” Tay lái phụ không phục hỏi.

Tay lái chính nhìn xuống bên dưới, sau đó quay đầu lại hỏi: “Nhĩ Oa, ngươi sợ chết không?”

“Ca, huynh nói xem, chỉ cần là người, ai không sợ chết chứ?”

Tay lái phụ cười gượng, sau đó nói: “Nhưng nếu nhất định phải chết, ta cũng không muốn chết một cách hèn nhát!

Đại ca, huynh định làm gì thì nói thẳng đi!”

“Chúng ta tiếp tục đi đốt cả lương thực và cỏ trong doanh trại lớn của Tấn vương, ngươi thấy thế nào?”

Tay lái chính nói: “Người của Tấn vương từ phương xa tới, chỉ cần chúng ta đốt lương thực với cỏ của bọn họ, bọn họ chắc chản sẽ không kiên trì được mấy ngày!”

“Biện pháp này của huynh nghe rất hay!”

Tay lái phụ nghe xong, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Không có lương thực và cỏ, người của Tấn vương sẽ tự rút lui, chúng ta không cần phải phòng thủ ở tường thành phía nam nữa rồi!"

Hôm trước bọn họ vẫn còn đang phòng thủ thành, biết rõ ràng nhóm nhân viên hộ tống phải đối mặt với áp lực từ hai phía nam bắc lớn đến mức nào.

Đặc biệt là tường thành phía nam không được chuẩn bị đầy đủ, tường thành cũng thấp hơn nhiều, mặc dù cuộc tấn công vào thành của liên quân Tấn Man không mãnh liệt như người Đông Man, nhưng tỷ lệ tử vong trên tường thành phía nam cao hơn rất nhiều so với tường thành phía bắc.

Nếu như người của liên quân Tấn Man rút lui, áp lực của nhân viên hộ tống sẽ giảm bớt hơn một nửa.

“Nhĩ Oa nghĩ kĩ đi, chúng ta châm lửa cho chỗ dầu hỏa còn dư này, đến thiêu hủy lương thực và cỏ ở doanh trại lớn của Tấn vương, nhưng cũng không bay xa được nữa.”

Tay lái chính nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể bị người của Tấn vương bắt được, ngươi phải nghĩ kĩ cho kĩ!”

Trên thực tế, nếu bây giờ bọn họ muốn chạy trốn, hoàn toàn có thể lái khinh khí cầu đến phía nam xuyên qua doanh trại lớn của Tấn vương, sau đó lặng lẽ tìm một chỗ hạ xuống và ẩn nấp, dựa vào những vật tư khẩn cấp đã được chuẩn bị trên khinh khí cầu, bọn họ có thể sinh hoạt trên đồng hoang một thời gian khá dài.

Nhưng bây giờ áp lực bên trong thành Du Quan thực sự quá lớn, bọn họ rất lo lắng nhân viên hộ tống và nữ binh không phòng thủ được nữa.

“Ca, huynh coi thường ai thế?” Môi của tay lái phụ run lên, nhưng ngoài miệng lại nói rất hào hùng: “Nhân viên hộ tống đến từ Kim Xuyên như chúng †a, có bao giờ sợ chết đâu chứ?

Bình Luận (0)
Comment