“Ta cũng muốn biết đang có chuyện gì xảy ra đây!” Yamin nghiến răng đáp.
“Sau này nếu chưa xác nhận rõ, thì chớ có nói bừa!”
Phùng Thế Tài mắng một câu, quay đầu nhảy xuống đài, chỉ huy người đi dập lửa.
Nhưng lương thực vốn là vật dễ cháy, lại dính dầu hỏa, làm gì có chuyện dễ dàng dập tắt như vậy?
Rất nhanh, kho lương thực của liên quân Tấn Man và bãi cỏ trong doanh trại của Đông Man, hóa thành biển lửa.
Phùng Thế Tài đứng ngoài biển lửa, mặt trắng toát.
Thấy lửa lớn đến mức không thể dập tắt được, Phùng Thế Tài chỉ đành chỉ huy đám thuộc hạ dốc toàn lực cứu vớt những lương thực chưa bị đốt cháy.
Bãi cỏ của người Đông Man bị thiêu rụi, bọn chúng vẫn còn một lượng dê bò khổng lồ tạm thời lót dạ, sau đó còn có thể tiếp tục vận chuyển lương thực từ hậu phương.
Nhưng liên quân Tấn Man đang ở thành Du Quan cách đất Tấn mấy trăm dặm, lượng lương thực bọn họ cầu cứu được cũng không nhiều, cho dù bây giờ Tấn vương nhận được tin tức tăng lượng lương thực cho bọn họ, chờ đến khi đưa tới, bọn họ cũng đã chết đói từ lâu rồi.
Trên bầu trời, hai phi công cúi đâu nhìn thành Du Quan, sau đó thả rèm xuống.
Khinh khí cầu một lần nữa bị che phủ trong bóng tối, bay về phương Nam.
May cho bọn họ, vốn tưởng khi tấn công doanh trại liên quân Tấn Man, Hải Đông Thanh sẽ đến phá hoại, kết quả là không.
Hai con Hải Đông Thanh kia vẫn đang quanh quẩn trên bầu trời thành Du Quan, vốn không có ý định quay về.
Đây là cơ hội thoát chết cuối cùng của khinh khí cầu.
Nhưng bọn họ chỉ còn lại nửa vò dầu hỏa cuối cùng, không biết có thể bay được bao xa.
Nhưng bay bao xa được thì cứ bay, bọn họ cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình, liều mạng tấn công kẻ thù một đòn cuối cùng, bây giờ nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của họ là sống tiếp, cho nên bay càng xa doanh trại của liên quân Tấn Man càng tốt.
Trên tường thành Du quan, Lưu Thiết và Điền tiên sinh đang quay đầu nhìn về phương Nam, sắc mặt hai người vô cùng trầm trọng.
Bọn họ biết là do ai làm.
Cùng biết lý do mà bọn họ làm vậy.
“Đốt liên tục hai kho lương thực, cũng không biết bọn họ. còn lại bao nhiêu dầu. Chỉ mong họ có thể quay về an toàn!” Điền tiên sinh thở dài nói.
“Không thể đánh được hai con chim chết này thật à?”
Lưu Thiết trừng mắt hỏi.
“Tướng quân, bọn nó bay quá cao, thật sự không đánh
lại..' Đội trưởng đội cận vệ bất lực trả lời. Lưu Thiết lặng lẽ nhằm mắt lại.
Anh ta từ trước đến nay không tin vào quỷ thần, lúc này trong lòng lại cầu nguyên cho hai phi công.
Trải qua những lần tôi luyện trong chiến tranh, Lưu Thiết đã sớm quen với chuyện sinh ly tử biệt.
Anh ta là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, bắt đầu kể từ khi đẩy xe ba gác giúp Kim Phi vận chuyển hàng hóa, từng bước từng bước đi đến bây giờ.
Một nghìn nhân viên hộ tống trong quân Bắc phạt, anh ta có thể gọi đúng tên của hơn một nửa, bây giờ trong số những thi thể năm ở góc tường thành còn chưa kịp thu dọn, có hơn một nửa đã từng theo anh ta chở hàng lúc xưa.
Hai phi công này cũng chỉ là hai người trong đó mà thôi.
Chỉ một lát sau, Lưu Thiết lại mở mắt ra, ánh mắt đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh tỉnh táo.
“Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người không được lười biếng, mau chóng chuẩn bị gạch đái”
Doanh trại địch ngập tràn ánh lửa, đả kích rất lớn đến tinh thần của binh lính, lúc này thế tấn công hai bên Nam - Bắc tạm thời ngừng lại.
Những nhân viên hộ tống và các binh lính nữ chiến đấu cả đêm cuối cùng cũng có thời gian tạm nghỉ, họ rối rít dựa vào tường thành nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này Lưu Thiết lại ra lệnh cho bọn họ mau chuẩn bị gạch đá.
“Dạ!"