Thật ra đối với địa bàn hiện tại của Kim Phi, thành Du Quan với thành Vị Châu giống nhau, đều là “thuộc địa”.
Cái gọi là thuộc địa, chính là mặc dù do Kim Phi cai quản, nhưng lại không có bất cứ mối liên hệ gì với lãnh thổ của Kim Phi.
Cho dù thành không giữ được thành Du Quan, người Đông Man vẫn tạm thời không thể đe dọa đến Xuyên Thục.
Lưu Thiết rất muốn nói “cuộc sống của người dân Trung Nguyên đang bị hủy hoại thì liên quan gì đến Xuyên Thục chúng ta kia chứ?”
Nhưng câu nói vừa tới khóe miệng lại bị nuốt xuống.
Anh ta là một trong những người đi theo Kim Phi sớm nhất, hiểu rất rõ bố cục của Kim Phi.
Trong cảm nhận của Kim Phi, không chỉ riêng Xuyên Thục, mà cả toàn bộ Đại Khang, đều tuyệt đối không đành lòng nhìn dân chúng Trung Nguyên bị gót sắt của Đông Man giày vò.
Cho dù hiện tại Trung Nguyên vẫn chưa năm trong lãnh thổ của Đại Khang mới.
Đây là trách nhiệm của Kim Phi, cũng là sức hấp dẫn trong tính cách của Kim Phi.
Nếu Kim Phi chỉ theo đuổi cảm nhận cá nhân, sau khi mở một xưởng dệt thì y có thể nghỉ hưu rồi.
Nhưng Kim Phi lại không làm như vậy, mà vẫn tiếp tục cố gắng.
Từ xưa đến nay, người Xuyên Thục vẫn luôn có tình cảm với đất nước sâu sắc nhất.
Bình thường người Xuyên Thục có vẻ rất tùy tiện, thích sống an nhàn, thích ăn uống, nhưng khi dân tộc và đất nước gặp nguy hiểm, người Xuyên Thục sẽ luôn luôn dũng cảm đứng lên.
Kiếp trước Kim Phi học lịch sử, trong thời kỳ kháng chiến, quân Xuyên Thục là một trong những lực lượng chống cự ngoan cường nhất.
Từ đầu đến cuối tổng cộng có hơn ba trăm vạn quân Xuyên Thục ra ngoài, tổng số thương vong lên tới hơn 640.000 người!
Lúc quân Xuyên Thục mới ra ngoài, danh tiếng vẫn chưa tốt lắm, bị người ta gọi là đội quân tạp nham.
Nhưng chính một “đội quân tạp nham” như thế đã luôn kiên trì từ khi cuộc kháng chiến bät đầu cho đến khi kết thúc, dùng sự hy sinh thảm thiết nhất để gột rửa danh hiệu “quân tạp nham', trở thành một đội quân kiên cường và giàu lòng hy sinh.
Kim Phi dùng sự tuyên truyền của nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa Kim Xuyên, thành công đánh thức tình cảm đối với đất nước trong các nhân viên hộ tống và binh lính nữ.
Mặc dù bây giờ khu vực Trung Nguyên nắm trong tay Tứ hoàng tử và những phiên vương quyền quý khác, nhưng trong mắt của rất nhiều nhân viên hộ tống và binh lính nữ, nhưng cũng là con cháu của Viêm Hoàng.
Người trong nhà phạm lỗi, người nhà có thể đánh, nhưng người ngoài không thể bắt nạt.
Vì vậy, thành Du Quan không thể bị mất. Lưu Thiết còn chưa nghĩ kĩ có nên xin viện trợ hay không,
một cận vệ bước nhanh t: tướng quân, đã có kết quả thống kê tổn thất trong trận chiến rồi.”
“Bao nhiêu?” Lưu Thiết hỏi.
“Tường thành phía nam có năm trăm hai mươi sáu người chết trận, một trăm ba mươi mốt người bị thương nặng, tường thành phía bắc có bốn trăm linh tám người chết trận, một trăm sáu mươi chín người bị thương nặng.”
Cận vệ đáp: “Trước mắt, những anh em còn có thể tiếp tục đứng lên chiến đấu, còn có tám trăm bảy mươi bảy người.”
“Chỉ còn có hơn tám trăm người thôi sao?” Lưu Thiết đỡ tường thành, suýt chút nữa là ngã sấp xuống.
“Trong tám trăm người này, còn có hơn sáu trăm người là binh lính nữ” Cận vệ nói tiếp.
Mặc dù trong quân bắc phạt thì nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có sự khác biệt khi phân công lao động.
Sức mạnh của nam binh lính lớn hơn, cho nên binh lính mặc áo giáp nặng cơ bản đều là binh lính nam.
Trong chiến đấu cận chiến, binh lính nam đứng đầu đội hình chiến đấu, cách quân địch gần nhất.