Bây giờ Kim Phi lại có nhiều việc đến nỗi không có thời gian để mắt tới, chỉ có thể giao cho Ngụy Đại Đồng xử lý.
"Kim tiên sinh yên tâm, dù có liều cái mạng già này, ta cũng sẽ không bao giờ làm ngài và bệ hạ thất vọng, kiểm soát lũ lụt ở Tây Xuyên vì hạnh phúc của dân Tây Xuyên!
Ngụy Đại Đồng cúi người đảm bảo.
Cửu công chúa chỉ mới lên ngôi mấy tháng, Ngụy Đại Đồng đã được đề bạt hai lần.
Trước đây ông ta chỉ là một người vận chuyển nhỏ nhoi ở Cục vận tải, bốn tháng trước ông ta được Cửu công chúa điều động vào bộ Công đảm nhiệm ngoại lang bộ Công. Tháng trước, phần chính của đập Đô Giang đã hoàn thành, Cửu Công chúa làm theo đề nghị của Kim Phi, thành lập Cục thủy lợi thuộc bộ Công của Đại Khang, cho Ngụy Đại Đồng đảm nhiệm phó cục trưởng.
Làm nghề vận chuyển nhiều năm như vậy, chẳng phải Ngụy Đại Đồng muốn thăng tiến lên nữa sao?
Bây giờ cuối cùng ông ta đã được toại nguyện.
Tuy phó cục trưởng Cục thủy lợi chỉ là quan tứ phẩm, chịu sự chỉ đạo của Cục trưởng, Thị lang bộ Công và cả Thượng thư bộ Công, nhưng cuối cùng người quyết định cũng là ông ta.
Hơn nữa, Cục Thủy lợi mới thành lập, Kim Phi tạm thay cục trưởng mà mỗi ngày y đều vô cùng bận rộn nên không hỏi gì tới cục thủy lợi, gần như đều giao cho Ngụy Đại Đồng định đoạt.
Điều khiến Ngụy Đại Đồng phấn khích nhất là Kim Phi không chỉ tạm thay cục trưởng cục thủy lợi, mà trước mắt bộ Công cũng do Kim Phi thay, tuy bên dưới còn hai thị lang bộ Công. Nhưng Ngụy Đại Đồng đã hỏi thăm hai người này, hai thị lang Tả Chi Uyên và Lưu Bất Quần cũng giống như Kim Phi, không có hứng thú làm quan, bình thường dành cả ngày để mày mò máy móc trong phòng thí nghiệm và không quan tâm đến chuyện gì khác.
Chuyện này làm cho Ngụy Đại Đồng thấy được hy vọng.
Bọn Tả Chi Uyên không có hứng thú làm quan nhưng ông †a thì có.
Ngụy Đại Đồng cũng biết, ông ta có thể thăng tiến hay không còn phải phụ thuộc vào việc mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ Kim Phi giao cho.
Nên không đợi Kim Phi dặn dò, Ngụy Đại Đồng sẽ cố gắng hết sức để làm tốt chuyện này.
"Để tàu vận chuyển lương thực đưa về thì chậm lắm, ta cho ca nô đưa ngài về!"
Kim Phi vẫy tay gọi Thiết Chùy cho anh ta sắp xếp một chiếc ca nô đưa Ngụy Đại Đồng đi.
Ngồi thuyền vận chuyển lương thực ngược dòng, nhanh nhất phải một hai tháng mới có thể trở lại Tây Xuyên, quả thực là quá chậm. Bên Tây Xuyên còn có rất nhiều chuyện chờ xử lý, Ngụy Đại Đồng cũng không khách sáo chắp tay cúi chào Kim Phi rồi đi với Thiết Chùy.
Nửa canh giờ sau, tất cả thành viên của tiểu đoàn Thiết Hổ đã lên boong của Trấn Viễn số 2, các thủy quân cũng dùng dây thừng buộc Trấn Viễn số 2 và thuyền vận chuyển lương thực.
Ô!
Trấn Viễn số 2 kéo vang còi, chậm rãi lái ra khỏi bến tàu thủy quân.
Trên biển, Trấn Viễn số 2 từ từ quay đầu kéo thuyền vận chuyển lương thực về phía bắc.
Đây là lần đầu tiên tất cả nữ công nhân và binh lính Uy Thắng nhìn thấy biển lớn, họ đều bàng hoàng khi nhìn thấy mặt biển vô tận ở phía xa.
Ngay cả Nhuận Nương, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi cũng cùng nhau chạy lên boong tàu, tò mò nhìn ra biển khơi.
Biển khơi cũng giống như một số tiểu thuyết trực tuyến mà Kim Phi đã đọc ở kiếp trước, ngoài nước ra thì không còn gì khác.
Lúc đầu còn thấy nó rất bao la hùng vĩ, nhưng sau khi xem một lúc lâu lại trở nên nhàm chán.
Ở trên boong nửa canh giờ, ba người thấy lạnh quá nên trở lại khoang ngồi.
Khi đi ngang qua xưởng đóng tàu Đông Hải, từ xa Kim Phi đã nhìn thấy Hồng Đào Bình và Đại Cường đứng ở bến tàu, nhưng Trấn Viễn số 2 không cập bến, chỉ kéo một tiếng còi và tiếp tục đi về phía bắc.
Sau nhiều ngày đêm trên thuyền, Trấn Viễn số 2 đã vượt qua bán đảo Sơn Đông thành công và tiến vào vịnh Bột Hải.