Để đối phó với Kim Phi, ông ta từng bảo thám tử Đông Man thu thập rất nhiều tình báo liên quan tới Kim Phi, hai huynh đệ Khánh Hâm Nghiêều và Khánh Hoài có mối quan hệ thân thiết với Kim Phi, lại có quân đội riêng dưới trướng, cũng nằm trong tâm điểm chú ý của Hồ tiên sinh, thế nên ông ta liếc mắt một cái là nhận ra lá cờ của quân Uy Thắng ngay.
"Ta có nghe nói vê quân Uy Thắng, nghe nói là đội ngũ tinh nhuệ nhất dưới trướng Khánh Hâm Nghiêu, đặc biệt là tiểu đoàn Thiết Hổ, năng lực chiến đấu cực kì tốt, cũng không biết lần này có tới không." Vua Đông Man nói.
"Chắc là tới rồi, " Hồ tiên sinh chỉ bên trái rồi nói: "Đại vương nhìn lá cờ thêu chữ Hổ đằng kia, chính là cờ tiểu đoàn
Thiết Hổ của quân Uy Thắng."
"Khánh Hâm Nghiêu thật trung thành với Kim Phi, không chỉ phái đội ngũ tinh nhuệ nhất tới, còn bảo Mạnh Thiên Hải đích thân chỉ huy." Vua cười khẩy.
"Đại vương, chỉ huy lần này không phải Mạnh Thiên Hải."
Hồ tiên sinh lắc đầu nói: "Ngài nhìn xem, cờ soái thêu chữ Kim đó, ở phía trước cờ soái của Mạnh Thiên Hải một chút."
Vua Đông Man nheo mắt lại cẩn thận nhìn kĩ, quả đúng là như vậy.
Ở vị trí phía trước cách cờ soái của Mạnh Thiên Hải khoảng hơn một thước, có treo một cờ soái thêu chữ Kim.
Nhưng bọn chúng cách khá xa, không nhìn rõ thì không phát hiện được.
"Cờ soái chữ Kim?" Vua Đông Man cười khẩy rồi nói: "Chẳng lẽ là Kim Phi tới?"
"Chắc là y,' Hồ tiên sinh gật đầu nói: "Trừ Kim Phi ra, Đại Khang không có họ Kim nào khác có tư cách khiến Lưu Thiết nhường lại vị trí chỉ huy!"
Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn là đội ngũ dưới quyền trực tiếp của Kim Phi, vẫn luôn cực kì mạnh.
Lưu Thiết là một trong số những người đi theo Kim Phi sớm nhất, trừ Kim Phi và Trương Lương ra, anh ta thật sự không cần nể mặt bất cứ ai khác, trừ Kim Phi và Trương Lương ra, cũng thật sự không còn ai có tư cách khiến Lưu Thiết nhường lại vị trí chỉ huy.
"Kim Phi tới thật rồi à?" Vua Đông Man nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Y có gan tới thành Du Quan?"
Theo những gì vua biết, phần lớn người có học của Đại Khang rất sợ chết, còn tự cho mình là thanh cao, xem thường binh lính cầm đao cầm thương, cho rằng bọn họ là lũ thô tục.
Nếu như không phải do không có sự lựa chọn nào khác, người có học của Đại Khang sẽ không ra chiến trường, thế nên Phạm tướng quân mới trở nên đặc biệt như vậy.
Vừa rồi vua nói Kim Phi tới, chỉ là nhạo báng, ai ngờ Hồ tiên sinh lại nói thật sự là Kim Phi tới.
"Đại vương, Kim Phi không giống những kẻ có học khác."
Hồ tiên sinh lắc đầu nói: "Người này không hề bảo thủ, ngược lại, người này còn dũng cảm hơn cả Phạm Văn Uyên, cũng biết cách chiến đấu hơn, bằng không y đã không nổi lên nhanh như vậy chỉ vỏn vẹn trong vòng chưa đầy hai năm!"
"Cho dù y có dũng cảm cỡ nào, nếu đã dám đến thảo nguyên, lần này đừng mong chạy thoát!"
Trong mắt vua Đông Man lóe lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: "Cho dù như thế nào, bổn vương cũng phải khiến Kim Phi ở lại nơi này mãi mãi!"
Hắn vốn đã quyết tâm đoạt được thành Du Quan, biết Kim Phi tới, ý nghĩ này trong lòng càng trở nên kiên định hơn!
Đầu năm đi chinh chiến phía Nam thua dưới tay Kim Phi, khiến vua Đông Man cảm thấy cực kì nhục nhã.
Máu tươi của Kim Phi là thứ duy nhất có thể rửa sạch nỗi nhục lần đó!
"Đại vương, tên Kim Phi này quỷ kế đa đoan, đại vương tuyệt đối không được khinh địch, càng không thể sơ suất!"
Hồ tiên sinh nhắc nhở.
"Bổn vương biết!" Vua cắn răng nói: "Trước mặt mấy chục vạn đại quân của bổn vương, có kế sách gì cũng vô dụng, cho dù phải dùng người để san bằng thành Du Quan, bổn vương cũng tuyệt đối không để cho Kim Phi chạy thoát!"
Mặc dù Hồ tiên sinh còn hơi lo lắng, nhưng không nói gì nữa.