“Chém hết sao?”
Đám người Mạnh Thiên Hải và Khánh Mộ Lam đều sửng sốt.
Trong ấn tượng của bọn họ, Kim Phi luôn phản đối việc giết tù binh, hôm nay tại sao lại chủ động giết tù binh Đông Man?
“Đúng, chém hết đi” Kim Phi lại gật đầu: “Những người Đông Man này không giữ lại được, cũng có thể làm gương cho những người mang lòng riêng.”
Người Đông Man trong liên quân Tấn Man là nhóm ky binh Đông Man đầu tiên đến thành Du Quan bao vây và trấn áp Trương Lương thất bại, sau đó không trở lại thành Du Quan nữa.
Lúc ấy, theo kế hoạch của vua, khi chờ khi Trương Lương vào thành, tấn công thành Du Quan, bọn họ chịu trách nhiệm đánh gọng kìm nam bắc với những binh lính Đông Man ở trong thành, đánh bại quân Bắc phạt.
Đáng tiếc, chuyện xảy ra vượt ngoài dự đoán của tất cả người Đông Man, tốc độ tấn công thành của quân Bắc phạt thật sự rất nhanh, bọn họ hoàn toàn không kịp đánh gọng kìm nam bắc, quân Bắc phạt đã đánh hạ được thành Du Quan rồi.
Nếu không phải vua thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng chạy trốn thì lần đó bọn họ đã bắt được vua rồi.
Thành Du Quan rơi vào trong tay quân Bắc phạt, nhóm tàn quân Đông Man này hoàn toàn bị giam trong thảo nguyên, sau đó đến nhờ vả Tấn vương.
Lúc vừa mới bắt đầu, tàn quân vẫn còn khá biết điều, nhưng sau đó sứ giả Đông Man xuất hiện, chèn ép Tấn vương, những tàn quân này mới trở nên kiêu ngạo.
Trước khi tới đây, bọn họ đã gieo họa cho rất nhiều người dân ở đất Tấn, sau khi tới, để xua đuổi dân Tấn công thành, thủ đoạn lại càng ngày càng tàn nhẫn.
Bây giờ người Đông Man bị xử lý hoàn toàn không có gì là oan uổng cả.
“Ngoại trừ người Đông Man, nhốt riêng quân Định Biên và binh phủ ra.”
Kim Phi nói tiếp: “Sau này khi làm việc, những công việc nặng nhọc đều giao cho quân Định Biên và binh phủ làm, khẩu phần ăn của bọn họ cũng giảm đi một nửa, không chết đói là được.”
Trong đám tù binh, ngoại trừ tàn quân Đông Man và dân Tấn ra, còn có một số bộ phận là quân Định Biên dưới trướng Phùng Thế Tài cùng với binh phủ.
Lúc liên quân Tấn Man tấn công tường thành nam cũng đã khiến rất nhiều nhân viên hộ tống và nữ binh lính hy sinh, Kim Phi có thể bỏ qua cho những dân Tấn bình thường, nhưng không thể nào bỏ qua cho quân Định Biên và binh phủ xúi giục dân Tấn công thành.
“Rõ!” Mạnh Thiên Hải vội vàng gật đầu, định sau khi tan họp nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.
Là một vị tướng quân truyền thống, sát khí của Mạnh Thiên Hải khá nặng, mệnh lệnh lần này của Kim Phi rất hợp ý anh ta nên anh ta sợ mình thi hành chậm chạp khiến Kim Phi đổi ý.
Tiếp đến, Kim Phi lại thảo luận với mọi người về những vấn đề xây dựng khác, cuộc họp kéo dài tới tận nửa buổi chiều mới kết thúc.
Tiễn đám người Khánh Mộ Lam xong, Kim Phi cũng duỗi người.
Vấn đề xây dựng lại tưởng vặt vãnh mà lại vô cùng phức tạp, Kim Phi lại không chuyên, lúc họp y rất tập trung lắng nghe, cũng cảm thấy khá mệt mỏi.
Nhuận Nương vẫn đang khâu vá trong lều, thấy đám người Khánh Mộ Lam ra ngoài hết, lúc này mới mang áo khoác bông ra.
“Đương gia, chàng thử bộ quần áo này xem có hợp. không”
Trước khi tới đây, Nhuận Nương đã nghe nói miền bắc khá lạnh, cũng có chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc thu dọn hành lý cho Kim Phi còn cố tình chuẩn bị thêm vài bộ quần áo ấm.
Nhưng khi thật sự tới thành Du Quan, cô ấy mới biết, độ lạnh của thành Du Quan đã vượt quá tưởng tượng của mình, mấy bộ quần áo ấm cô ấy chuẩn bị cho Kim Phi kia hoàn toàn không đủ dùng.
Sau khi đến thành Du Quan, Nhuận Nương nghe nói, ban đầu Lưu Thiết chiếm được thành Du Quan có thu được một lô da dê đã qua xử lý, bèn tới tìm Lưu Thiết xin mấy tấm để may cho Kim Phi một chiếc áo da dê.
Mấy ngày nay cô ấy tăng giờ làm việc, cuối cùng cũng hoàn thành.
Kim Phi cũng biết đây là tâm ý của Nhuận Nương, ngoan ngoãn giang hai cánh tay ra.
Nhuận Nương tiến lên cởi đai lưng ra giúp Kim Phi.