Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2399

Nhuận Nương và Kim Phi là cặp vợ chồng mới cưới, tình cảm đang thắm thiết, Nhuận Nương chỉ ước được ở bên Kim Phi mỗi ngày.

Nhưng sau khi theo Kim Phi vào hậu viện, Nhuận Nương lại dừng bước, do dự hỏi: "Đương gia, muốn đến chỗ của ta không?"

Người trong nhà càng ngày càng nhiều, tòa tứ hợp viện nhỏ Kim Phi xây đầu tiên đã không còn đủ chỗ ở.

Lão trưởng làng đã phá dỡ một phần xưởng dệt bên cạnh, xây thêm một viện lớn hơn.

Viện này song song với viện của Kim Phi, vậy nên chỉ cần mở cửa trên tường rào là có thể đi đến trước viện rồi.

Viện mới không có thiết kế gì đặc biệt, chỉ chia thành từng viện nhỏ và dãy nhà ở tập thể.

Nhân viên hộ tống đang trực, những gã chạy vặt làm chuyện lặt vặt, muội muội của Quan Hạ Nhi Quan Tiểu Nga, học trò nhỏ của Kim Phi A Xuân, và nhóm người Bắc Thiên Tầm vào cửa từ phía sau, đều sống ở đây.

Nhuận Nương cũng ở nơi này, hơn nữa thân phận trước đây của cô ấy là nữ đầu bếp, ngay cả một viện nhỏ cũng không được sắp xếp cho ở, mà ở trong dãy nhà ở tập thể giống như nhân viên hộ tống đang trực vậy.

Bản thân Nhuận Nương ở thì cảm thấy không có gì, nhưng dẫn Kim Phi qua, cô ấy cảm thấy hơi mất mặt.

"Không đi đến chỗ của nàng thì còn đi đâu nữa?" Kim Phi cười ranh mãnh: "Hay là nàng theo ta đến viện của Hạ Nhi nhé?"

"Đương gia..." Nhuận Nương giậm chân, quay đầu rời đi

Mặc dù Nhuận Nương ở nhà ở tập thể, nhưng cũng may là một phòng đơn, đi đến cửa phòng, Nhuận Nương vừa lấy chìa khóa mở khóa, vừa nói: "Đương gia, nhà hơi nhỏ, chàng đừng chê..."

"Nàng đang trách sao ta chưa đổi viện cho nàng sao?” Kim Phi nhìn thử xung quanh: "Đợi ngủ dậy rồi ta sẽ nói với Hạ Nhi, để cô sắp xếp một viện cho nàng!"

"Đương gia, ta không có ý này!" Nhuận Nương lo đến mức xua tay lia lịa: "Ta ở nơi này đã cực kì tốt rồi, không cần sắp xếp viện mới, hơn nữa cũng đâu còn dư viện nhỏ nào đâu."

"Vậy thì xây thêm một tòa mới, " Kim Phi trực tiếp đẩy cửa vào phòng: "Đi theo ta rồi, lại ở nơi này, người khác nói ta thế nào, nói Hạ Nhi thế nào, nói Vũ Dương thế nào?"

Nhuận Nương nghe Kim Phi nói như vậy, cũng không phản bác nữa, đi theo vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại, còn chốt cửa từ bên trong.

Đây là lần đầu tiên Kim Phi tới nhà ở tập thể của Nhuận Nương, việc đầu tiên y làm sau khi vào nhà là nhìn qua một lượt.

Phòng nhỏ mặc dù không rộng, chỉ có mười mấy thước vuông, nhưng đã được Nhuận Nương dọn dẹp sạch sẽ.

Bây giờ thủy tỉnh ở làng Tây Hà đã không phải là thứ quý hiếm gì, cửa sổ bên cạnh cửa chính được làm băng thủy tinh, trong phòng nhỏ cũng sáng sủa.

Ở góc Tây Bắc của phòng là một chiếc giường nhỏ dài khoảng một thước hai, cạnh giường có đặt một cái tủ, bên cạnh tủ là một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế đẩu nhỏ, rồi một chiếc kệ rửa mặt, trên kệ có một chậu rửa mặt bằng sắt và khăn lông, bên cạnh chậu rửa mặt là một chiếc bếp nhỏ có nối ống thông gió để tránh ngộ độc khí.

Trừ những thứ này ra, trong phòng không còn gì khác nữa.

Thật ra ở thời đại này, có thể có điều kiện sống như vậy, Nhuận Nương đã rất hài lòng. Thế nhưng cô ấy biết vừa nãy Kim Phi nói đúng, sau khi đi theo Kim Phi, thân phận của cô ấy đã thay đổi, cứ ở nơi này không đi, người khác sẽ nói Quan Hạ Nhi là người đố ky, không để cho cô ấy vào cửa.

Cho dù không nghĩ cho mình, cô ấy cũng phải biết suy nghĩ cho Kim Phi và Quan Hạ Nhi một chút.

"Đương gia, chàng ngồi xuống trước, đợi một lát, ta đi lấy ít nước rửa mặt cho chàng."

Nhuận Nương bưng ấm nước trên bếp lên, đổ một ít nước nóng vào chậu, ngâm khăn lông vào đó, sau đó vặn khô một nửa rồi đưa cho Kim Phi.

Bình Luận (0)
Comment