Những chuyện cần nói đều đã nói hết rồi, vậy thánh chỉ này là để làm gì?
Không chỉ tướng sĩ phía dưới nghi hoặc, mà ngay cả Kim Phi cũng không hiểu, y quay đầu nghi ngờ nhìn Cửu công chúa.
Tiếc rằng y đứng sau lưng Cửu công chúa, nên không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, mà Cửu công chúa cũng không quay đầu lại giải thích ý định của mình.
Dưới đài có nhiều người đang nhìn như thế, Kim Phi thấy không đáng vì chút chuyện nhỏ này mà đi hỏi Cửu công chúa, y đành khoanh tay tiếp tục đứng sau lưng cô ấy.
Người dân dưới đài cũng dừng bàn tán, họ ngẩng đầu nhìn Tân Minh.
Thực ra phần thánh chỉ này vừa được Châu Nhi đưa cho Tân Minh, vết mực còn chưa khô, anh ta cũng không biết bên trong viết cái gì.
Tần Minh mở thánh chỉ, nhìn lướt qua một chút, sau đó anh ta vô thức muốn quay đầu nhìn Kim Phi, may mà cuối cùng cũng nhịn được.
Nhưng anh ta không kìm nén được mà trộm liếc Kim Phi một cái.
Kim Phi cũng đang nhìn chằm chăm vào Tần Minh, y thấy ánh mắt và vẻ mặt của Tân Minh có gì đó không ổn, thì y biết ngay phần thánh chỉ này có khả năng liên quan tới mình.
Nhưng Kim Phi lại không biết liên quan về vấn đề gì, y chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi.
Tần Minh không để Kim Phi chờ quá lâu, anh ta hăng giọng một tiếng, điều chỉnh tâm thái, rồi bắt đầu đọc.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, xưởng trưởng xưởng dệt Kim Xuyên - Đường Đông Đông hiền lành cần cù, thấu tình đạt lý ...”
Cả một đoạn dài mở đầu thánh chỉ đều chỉ tán thưởng Đường Đông Đông, điều này khiến cho Kim Phi hơi bất ngờ.
Không phải y bất ngờ vì Cửu công chúa tán thưởng Đường Đông Đông, trên thực tế, mọi người ai cũng thấy được những cống hiến và thành tích của Đường Đông Đồng đối với xưởng dệt, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với những lời khen ngợi ấy.
Thứ khiến Kim Phi bất ngờ chính là ánh mắt ban nấy của Tân Minh.
Đây rõ ràng là thánh chỉ về Đường Đông Đông, vì sao vừa rồi Tân Minh lại nhìn mình như vậy nhỉ?
Tần Minh không quan tâm tới những suy nghĩ của Kim Phị, anh ta tiếp tục đọc: “Trẫm rất yên lòng, phong Đường Đông Đông thành Thục Trinh tướng quân, ngay hôm nay bắt đầu xây dựng một đội quân Nương Tử thứ hai, chuẩn bị sẵn sàng chỉ viện Hi Châu!”
Tần Minh vừa dứt lời, các nữ công nhân ở xưởng dệt lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô như dời núi lấp biển.
Những người dân khác cũng định thần lại, họ vỗ tay theo.
Mấy chủ nhiệm phân xưởng nhìn nhau, sau đó vui sướng reo hò chạy về phía Đường Đông Đông.
Mà Đường Đông Đông thấy mình như say, đôi mắt mê man nhìn mọi người xung quanh, cô ấy cảm thấy tất cả mọi thứ dường như không chân thật.
Nhưng dù sao Đường Đông Đông cũng đã làm xưởng trưởng từ lâu, cô ấy nhanh chóng phục hồi tinh thần, tự ép mình tỉnh lại, rồi chuẩn bị đi lên đài điểm tướng lĩnh chỉ.
Bình thường thì thánh chỉ đến đây sẽ kết thúc, nhưng Tần Minh không có ý định thu hồi thánh chỉ, mà anh ta tiếp tục đọc: “Đường Đông Đồng, Tả Phi Phi đều là những người phụ nữ hiền lành lương thiện, lại đang độ tuổi lấy chồng, trẫm đặc biệt ban hôn hai người cho Nhất Tự Tịnh Kiên Vương - Kim Phi, sau cuộc chiến này, bộ Lễ chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn! Khâm thử!”
Khu khu!
Kim Phi bị sặc nước miếng, y ho khan kịch liệt.
Cuối cùng y cũng biết vì sao Tân Minh lại nhìn mình với ánh mắt đó rồi.
Kim Phi có đoán cả trăm nghìn lần, suy nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ được rằng Cửu công chúa sẽ làm chuyện như thế, hơn nữa còn là chuyện lớn.
Không chỉ Kim Phi, mà Tả Phi Phi đang đứng bên cạnh và Đường Đông Đông cũng kinh ngạc.
Cả những người dân đang hóng chuyện dưới đài cũng đều sửng sốt.
Toàn trường yên tĩnh lại, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi qua kẽ cây mà thôi.
Thế nhưng sau đó, người dân lại bắt đầu hoan hô ồn ào.
Thực ra từ khi Đường Đông Đông đến ở nhà Kim Phi thì người dân trong làng đã coi cô ấy là người của Kim Phi rồi.