“Không để cho nó đi thì có thể làm gì?” Người phụ trách tình bảo hỏi: “An Mặc Nguyên đang ở trong tay Kim Phi, Đại vương cũng không dám manh động! Vả lại, đây chỉ là một tên binh lính quèn, Kim Phi cử nó tới căn bản không hề quan tâm đến sống chết của nó. Ngược lại nếu ngươi giết nó thì chính là đang cho Kim Phi một cái cớ để tấn công chúng ta, hà tất phải làm vậy chứ?”
Thế giới này khi hai đội quân giao chiến cũng có quy tắc ngầm, đó là không giết sứ giả. Ví dụ như lúc trước sứ giả Đảng Hạng đến Kim Xuyên tìm Cửu công chúa để đàm phán. Mặc dù Cửu công chúa hận không thể tiêu diệt Đảng Hạng nhưng lại không hề làm khó một sứ giả, mà chỉ cử người trục xuất sứ giả Đảng Hạng đi mà thôi.
“Hừ, coi như tên nhóc này may mắn!”
Phó tướng hung ác trừng mắt nhìn Lý Địch, bị người phụ trách tình báo kéo về phía sau.
Doanh trại quân Thục, từ khi Lý Địch tiến vào doanh trại Đảng Hạng, Kim Phi vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi.
Xung quanh đài quan sát không có rào chắn hay vật gì để che chẳn, gió rét lạnh thấu xương đến nỗi kết sương trên lông mày của Kim Phi.
“Tiên sinh, trên này quá lạnh, hay là ngài xuống dưới đợi đi. Nếu Lý Địch trở về, ta sẽ lập tức đi thông báo cho ngài ” Thiết Chùy nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Đợi thêm một chút nữa đi.” Kim Phi lắc đầu.
Thiết Chùy bất đắc dĩ thở dài, đang định đi xuống tìm một chiếc áo khoác khác cho Kim Phi thì đột nhiên nghe thấy một nhân viên hộ tống ở bên cạnh phấn khích hét lên: “Ra rồi! Tiên sinh, Lý Địch ra ngoài rồi!”
Thiết Chùy quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chấm đen nhỏ đi ra từ trong doanh trại Đảng Hạng.
Lấy kính viễn vọng ra nhìn, không phải là Lý Địch thì là ai?
“Tiên sinh, ta cho người đi đón nó!” Thiết Chùy phấn khích nói.
“Không!” Trương Lương lại kéo Thiết Chùy lại: “Lúc này không thể đi đón nó, để nó tự mình quay về!”
“Tại sao?” Vẻ mặt Thiết Chùy nghi hoặc.
“Bởi vì nếu như người Đảng Hạng muốn gây khó dễ cho. Lý Địch thì căn bản sẽ không để nó đi ra khỏi doanh trại. Nếu bây giờ đã thả người ra rồi thì chứng tỏ Lý Địch đã an toàn!”
Trương Lương giải thích: “Người Đảng Hạng vừa bị kinh động, lúc này đang rất căng thẳng. Nếu ngươi tùy tiện cho. người đi đón Lý Địch, ngược lại có thể sẽ kích động đến bọn chúng. Lỡ như xảy ra đánh nhau, thì Lý Địch bị kẹp ở giữa sẽ rất nguy hiểm!”
“Đúng đúng đúng, vẫn là Trương ca suy nghĩ chu đáo!” Thiết Chùy bừng tỉnh.
“Nhưng chúng ta cũng cần đề phòng người Đảng Hạng lật lọng” Trương Lương quay đầu nhìn một nhân viên hộ tống: “Thông báo cho đại đội 1 súng kíp lên ngựa, chuẩn bị sẵn sàng để có thể cứu người bất cứ lúc nào!”
“Rõ!” Nhân viên hộ tống doanh trại hô một tiếng rồi quay người chạy xuống.
Đại đội 1 súng kíp nhận được thông báo, tất cả bèn lập tức lên ngựa, nếu người Đảng Hạng có dấu hiệu làm hại Lý Địch thì bọn họ sẽ lập tức đi cướp người về!
Cũng may binh lính Đảng Hạng không hề làm khó Lý Địch, cậu bé đã an toàn mà trở lại doanh trại quân Thục.
Vừa bước vào phòng tuyến, Lý Địch đã nhìn thấy đại đội 1 súng kíp đang trong tư thế sẵn sàng xuất phát, cũng nhìn thấy
Kim Phi đang ở trên đài quan sát cách đó không xa,
Lý Địch chắp tay hành lễ với đại đội 1 rồi sải bước về phía đài quan sát!
“Tiên sinh, ta trở về rồi!”
Lý Địch leo lên đài quan sát, bất đắc dĩ nói: “Lý Lăng Duệ không đồng ý trao đổi con tin, hắn muốn tìm Lý Lăng Hiên xin chỉ thị”
“Chuyện lớn như vậy, Lý Lăng Duệ nhất định phải xin chỉ thị của Hoàng đế, ngươi truyền lời tới đó đã là hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Kim Phi vỗ vai Lý Địch: “Vất vả rồi!"
“Không vất vả, không vất vả!” Lý Địch cười lắc đầu: “Vốn †a muốn khuyên Lý Lăng Duệ đầu hàng hoặc rút quân đi, nhưng tiếc là hắn không đồng ý.”
Khụ khụt!
Thiết Chùy bị lời nói của Lý Địch dọa sợ, trừng mắt hỏi: “Ngươi muốn khuyên Lý Lăng Duệ đầu hàng sao?”
Kim Phi và Trương Lương cũng kinh ngạc nhìn Lý Địch.
Bọn họ không ngờ Lý Địch lại to gan đến như vậy, vậy mà dám ở trong doanh trại Đảng Hạng, khuyên đại soái Đảng Hạng đầu hàng!
“Nói đi, nói đi, ngươi đã nói như thế nào, Lý Lăng Duệ phản ứng thế nào?” Thiết Chùy bắt lấy cánh tay của Lý Địch hỏi.