Nhìn căn hầm trước mắt, đôi mắt Trần An Tiệp sáng lên.
Căn hầm này là một hang đá tự nhiên, trước đó được "nhà bếp" dùng để chất vật tư như rau củ quả.
Trên đỉnh hầm là lớp nham thạch cực dày, lựu đạn không nổ tung được, dầu hỏa cũng không đốt vào được, trước mắt thì đây là nơi trốn an toàn nhất núi Ô Đầu rồi.
Với lại nơi này ở sâu trong doanh trại, những binh lính bình thường đều không biết, cũng sẽ không tụ tập ở chỗ này, gây chú ý cho phi thuyền.
Trước hầm có một khe hở nhỏ, đội trưởng đội thân vệ đi đến xốc ra, kết quả là không xốc được.
"Ai?" Bên trong truyền ra một âm thanh run rẩy.
"Mau mở cửa ra, nếu không ông đây sẽ bổ nát cái cửa này!" Đội trưởng đội thân vệ nói với giọng điệu lạnh lùng.
Người trốn ở bên trong tất nhiên là biết giọng nói của đội trưởng ra sao, nghe vậy, bèn mở cửa nhỏ ra.
Trần An Tiệp đi đến rồi nhìn một chút, mới phát hiện thì ra là "đầu bếp" nấu cơm cho hăn và hai gã phụ bếp cũng ở bên trong.
Cũng đúng, những người khác không biết căn hầm này, nhưng đầu bếp và hai gã phụ bếp chắc chắn sẽ biết.
Ba người thấy Trần An Tiệp và đội trưởng đội thân vệ, thì bị dọa sợ quỳ gối xuống.
"Các người cút ra ngoài!" Đội trưởng đội thân vệ quát lớn.
"Đại nhân, chỗ này rất lớn, cho bọn ta trú ở đây một chút thôi được không?"
Phi thuyền sắp tới rồi, giờ mà ra ngoài có mà mất mạng.
Mặc dù đầu bếp rất sợ đội trưởng đội thân vệ, nhưng vẫn đập đầu cầu xin nói: "Đại nhân, đại nhân xin thương xót, cho bọn ta trú trong này một lát thôi, bọn ta bảo đảm sẽ không phát ra âm thanh, sẽ không ảnh hưởng đến đại nhân...
Đội trưởng đội thân vệ nhướng mày, đang chuẩn bị nổi giận, thì nghe Trần An Tiệp nói: "Chỗ này rất lớn, cứ để bọn hắn trốn cùng đi."
"Cảm ơn điện hại Cảm ơn điện hạ!"
Đầu bếp cúi người dập đầu hai cái với Trần An Tiệp, rồi dẫn hai người phụ bếp trốn đến nơi sâu của căn hầm.
Đội trưởng đội thân vệ nhìn Trần An Tiệp, hơi nghi ngờ.
Mùa đông ở thời đại này, rau củ quả tươi mới vô cùng ít ỏï, cho nên trong hầm có rất ít rau quả được lưu trữ.
Vậy nhưng Trần An Tiệp là người vô cùng để ý tô tự, sao có thể chen chúc ở một nơi như thế này với đám người làm được?
Nhưng dù sao đã đi theo Trần An Tiệp lâu như vậy, nên đội trưởng đội thân vệ chỉ kinh ngạc một chút, sau đó hiểu ra ý của Trần An Tiệp.
Nếu ba người này đi ra ngoài, rất có thể người bên ngoài sẽ biết vị trí của căn hầm này, đến lúc đó họ sẽ túm tụm lại, nhất định sẽ làm phi thuyền chú ý.
Cho nên Trần An Tiệp mới để ba người này ở lại.
Sau khi nghĩ thông suốt, đội trưởng đội thân vệ cũng không nói gì nữa, che chở Trần An Tiệp bình an vào hầm.
Bọn họ vừa đóng cửa nhỏ của căn hầm lại, phi thuyền đã bay đến đỉnh núi Ô Đầu.
Nhưng phi thuyền không oanh tạc ngay lập tức, mà tiếp tục bay, cho đến khi bay đến trên con đường xuống núi, nhân viên hộ tống bên trên mới bắt đầu ném một túi thuốc nổ xuống!
Núi Ô Đầu chỉ có một con đường núi, hai bên đường núi đều là vách núi.
Lúc này Trần An Tiệp mới đi ra từ trong căn hầm, nhíu mày nhìn bốn phía.
Bây giờ núi Ô Đầu đã thành một nơi hỗn loạn, khắp nơi đều có ánh lửa và tiếng kêu rên.
"Cái phi thuyền đáng chết!"
Sắc mặt của Trần An Tiệp u ám đến đáng sợ.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, vả lại Tân vương nhiều con trai như vậy, hắn vất vả lắm mới đánh bại được các người huynh đệ khác, leo lên vị trí thái tử.
Vốn dĩ muốn dựa vào trận chiến này để củng cố vị trí thái tử, ai ngờ lại có kết quả này!
Quả thật hiện tại còn không ít binh lính của Tân vương chưa bị thương, nhưng Trần An Tiệp biết, trận chiến này mình đã thua!