Đội trưởng tiểu đội 1 cũng không dám chậm chẽ, lập tức tập hợp người của mình lại, chuẩn bị trở về.
"Kẻ địch đã mai phục ở đây, chắc chắn có thể đoán được là các ngươi sẽ quay lại Đại Tản Quan, cho nên các ngươi không thể đi dọc theo con đường khi đến để trở về được."
Đường Phi nhắc nhở: “Các ngươi đi đường số 3 để trở về đi!”
Lúc Kim Phi huấn luyện các nhân viên hộ tống thường nói rằng không bao giờ được xem thường quân địch, trên tài liệu huấn luyện cho nhân viên hộ tống cũng dùng chữ to nét đậm để viết là phải coi thường quân địch về mặt chiến lược, nhưng phải tôn trọng quân địch về mặt chiến thuật!
Cho nên trước khi lên đường, mấy người Đường Phi đã nghiên cứu mấy con đường, tuyến đường mà bọn họ đang đi này cũng không phải là đường gần nhất hay tốt nhất, mà là một tuyến đường tương đối bình thường giữa nhiều lựa chọn khác.
Kết quả là vẫn bị quân địch phát hiện.
Bây giờ quân địch đã biết con đường này, chắc chắn không thể trở về bằng đường cũ được nữa.
Đường số 3 còn khó đi hơn so với con đường này, cũng bí mật hơn.
Mặc dù tốn nhiều thời gian hơn, nhưng vì sự an toàn, Đường Phi sẵn sàng dành nhiều thời gian hơn.
Bởi vì bây giờ bọn họ không thể chịu được việc bị thất bại thêm lần nữa.
Kim Phi với mấy chục nghìn tướng sĩ ở kênh Hoành Đồng chỉ sợ cũng không chịu được.
“Vâng!” Đội trưởng tiểu 1 một hành lễ với Đường Phi một cái, sau đó cơm cũng chưa kịp ăn một miếng, đã mang theo tiểu đội 1 rời đi.
Đường Phi nhìn theo bóng lưng của bọn họ biến mất trong gió tuyết, sau đó xoay người nhìn về phía đội trưởng hàng số 1: “Phần còn lại giao cho ngươi.”
“Tiểu đoàn trưởng, ngươi muốn đi đâu?” Đội trưởng hàng số 1 hỏi.
“Tiên sinh với các huynh đệ trong kênh Hoàng Đồng vẫn đang chờ khinh khí cầu đấy, cho dù chúng ta không giữ được khinh khí cầu thì cũng phải nói với tiên sinh một tiếng, để ngài ấy sớm đưa ra quyết định” Đường Phi đáp.
Đội trưởng hàng số 1 nghe vậy thì lại cảm thấy xấu hổ mà cúi đầu xuống: “Nếu ta kiểm tra cẩn thận một chút thì tốt...”
Anh ta biết, lần này Đường Phi qua đó, chắc chăn sẽ bị trừng phạt.
“Bây giờ nói những điều này thì có ích gì?”
Đường Phi trợn mắt nhìn đội trưởng hàng số 1, nhắc nhở: “Nếu quân địch mai phục ở chỗ này, chắc chắn biết đến chỗ này, sau khi ta đi, các ngươi nhất định phải chú ý canh gác, cẩn thận bọn họ tìm tới đây!”
“Tiểu đoàn trưởng, ngài yên tâm, ông đây đang buồn chán vì không tìm được bọn họ đấy, nếu bọn họ dám tìm tới đây thì ông đây nhất định sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải ở lại chỗ này!”
Đội trưởng hàng số 1 cắn răng nói.
Đường Phi để đội trưởng hàng số 1 với những người bị thương đóng giữ tại chỗ, ngoại trừ việc nơi này thích hợp để cắm trại, cùng với việc người bị thương không thích hợp để di chuyển ra thì cũng có ý định này.
Hôm nay tuyết rơi dày đặc đã phủ kín ngọn núi, nơi này không thể tiếp cận, hoàn toàn không thích hợp cho những cuộc hành quân quy mô lớn, đừng nói đến những binh lính ẻo lả dưới quyền của Tần vương, cho dù là quân Định An tinh nhuệ nhất dưới trướng của Tần vương cũng không tới đây được, cùng lắm thì phái một vài tử sĩ đến đây mà thôi.
Mặc dù dưới trướng của những quyền quý có rất nhiều tử sĩ, nhưng đào tạo ra một tử sĩ cũng không dễ dàng, tử sĩ dưới †rướng của Tần vương cũng không phải là cải trắng, nên không thể nào phái quá nhiều người đến được.
Tiểu đoàn trinh sát là đối tượng huấn luyện trọng điểm của Kim Phi, không chỉ việc mỗi người được lựa chọn từ các binh lính mũi nhọn trong các đại đội của nhân viên hộ tống, mà còn được trang bị vũ khí tốt nhất.
Ví dụ như súng kíp ngắn, trong tay mỗi đội trưởng trong từng tiểu đội của tiểu đoàn số 2 đều có một khẩu.