Hành động như vậy hắn đã lặp lại không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại khác, lông mày thần tiễn đột nhiên nhếch lên một chút.
Muốn trở thành thần tiễn, không chỉ cần tài bắn cung tốt, mà cũng cần thị lực tốt.
Nếu ngay cả mục tiêu cũng không nhìn rõ, thì làm sao mà bắn trúng được.
Lý Lăng Duệ sắp xếp một thần tiễn ở chỗ này, chính là phòng ngừa có người lén đến gần tường đá.
Ngay vừa rồi thần tiễn nhìn xuống dưới, vừa khéo có một thành viên đội cảm tử vừa xê dịch.
Nếu như là người bình thường thì chắc đã không phát hiện được.
Nhưng thần tiên lại không phải người bình thường.
Thần tiên buông con dao nhỏ xuống, chộp lấy cung tên bên cạnh.
Trong quá trình này, đôi mắt người bắn tên không chớp. mà nhìn chằm chằm bên dưới.
Thành viên đội cảm tử còn không biết mình bị theo dõi, khoảng chừng một phút, lại lặng lẽ di chuyển về phía trước một bước.
Lần này thần tiễn đã xác định, mình không nhìn lầm, quả nhiên có người ẩn nấp đang đến gần!
Lúc này, thành viên đội cảm tử phía trước chỉ cách bức tường đá khoảng chục mét, với kỹ năng của thần tiễn sắc bén, chỉ cần nhắm một mắt cũng có thể dễ dàng bắn trúng.
Nhưng thần tiên không bắn ra, mà là ra dấu tay với binh sĩ đang thèm thịt nướng ở bên cạnh.
Binh lính hiểu ý, bước nhanh ra ngoài ngay lập tức.
Chưa đầy mười phút, người phụ trách tình báo đã mang theo hai binh lính thân vệ rời đi với binh lính.
Thần tiễn thấy người phụ trách tình báo, không khỏi bất ngờ.
Địa vị của thần tiễn thật sự cao, nhưng so với người phụ trách tình báo thì còn kém chút.
Dù sao thần tiễn dưới quyền Lý Lăng Duệ có mấy người, mà người phụ trách tình báo lại chỉ có một, là người trung thành tuyệt đối.
Thần tiễn phải ở chỗ giá rét này chú ý quan sát, là do người phụ trách tình báo sắp xếp.
Lúc trước thần tiễn còn hơi mâu thuẫn, cảm thấy người phụ trách tình báo chuyện bé xé ra to, nhưng bây giờ hắn đã phục.
Bởi vì người phụ trách tình báo đã đoán đúng, quân Thục thật sự phái người đi tới!
Thần tiên nắm cung tên, chào một cái với người phụ trách tình báo.
Người phụ trách tình báo đáp lại, sau đó hỏi: "Đà Nham, ngươi phát hiện có người đang đến gần chúng ta à?"
"Đúng vậy!" Thần tiễn trả lời: "Đối phương sử dụng vải trắng để ngụy trang, tốc độ di chuyển cũng vô cùng chậm, hơn nữa còn xử lý dấu chân, nếu không phải ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bên dưới, chỉ sợ rất khó phát hiện ra."
"Vất vả rồi, hắn ở nơi nào?”
Người phụ trách tình báo gật đầu một cái, muốn đi qua nhìn về phía dưới chút, lại bị thần tiễn ngăn cản.
"Đại nhân, chắc đối phương cũng là cao thủ, hay là ngài đừng nhìn, tránh để hắn phát hiện." Thần tiễn giải thích.
ợc rồi." Người phụ trách tình báo cũng không nhất quyết muốn đi xem, mà hỏi: "Bọn họ có mấy người, đến từ vị trí nào? Còn cách xa lắm không?”
"Tổng cộng có bốn người, tới từ phía tây, bây giờ người cách gần chúng ta nhất là cách gần mười ba trượng, người cách xa nhất ước chừng cách chúng ta hai mươi hai trượng." Thần tiễn trả lời.
"Không sót chứ?" Người phụ trách tình báo hỏi
"Đại nhân cứ yên tâm, không sót đâu, ta thấy rất rõ ràng!" Thần tiễn trả lời.
Vừa rồi hắn đã quan sát ký phía dưới hồi lâu, xác định vị trí của tất cả lính trinh sát rồi.
"Đại nhân, làm sao bây giờ, giết hết bọn họ sao?” Thần tiễn hỏi
"Có chắc chắn làm được không?" Người phụ trách tình báo hỏi
"Nếu để một người trong bọn họ chạy mất thì đại nhân cứ chém chết ta!" Thần tiễn càng tự tin.