“Không đúng, quân Tân Vương từ lúc nào lại trở nên bạo gan như vậy?”
Đại Tráng vẫn luôn ở đất Tân chỉ đạo các nhân viên hộ tống chống lại cường hào, anh ta hiểu rất rõ về quân Tân Vương, thế nên anh ta là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Quân Tân Vương nổi tiếng ẻo lả, dù Trần An Tiệp có trị quân giỏi đến đâu cũng không thể trong một thời gian ngắn huấn luyện một binh lính ẻo lả trở thành một người dũng. mãnh không sợ chết như vậy.
Trong cuộc tấn công lần trước, binh lính quân Tân Vương hầu hết đều quần áo rách rưới, trong tay không có vũ khí, cầm một hoặc hai viên đá lao về phía công sự của kênh Hoàng Đồng.
“Tiên sinh, bọn họ nhất định có vấn đề, chúng ta nên phái người đi điều tra một chút!” Đại Tráng nói.
“Không cần tra nữa, bọn họ là bị Trần An Tiệp ép buộc tới”
Hàn Phong đi từ bên ngoài vào: “Ta vừa mới nhận được tin, Trần An Tiệp đã chia tàn quân núi Ô Đầu còn sót lại làm hai tiểu đoàn, tiểu đoàn thứ nhất đều là những người trẻ có thân thể cường tráng, đại khái có khoảng hơn 3000 người, còn lại hơn 1000 người là tiểu đoàn thứ hai.
Trần An Tiệp ưu tiên vũ khí, lương thực, quần áo cho tiểu đoàn thứ nhất, để cho bọn họ quản lý trông coi tiểu đoàn thứ hai, khi công thành, tiểu đoàn thứ nhất là chỉ huy, tiểu đoàn thứ hai chỉ cần nghe theo và xông lên.
Trần An Tiệp nói, nếu như binh lính của tiểu đoàn 2 khi ra chiến trường không đủ dũng mãnh, thì sẽ để tiểu đoàn thứ nhất thay thế.
Quân Tân Vương ở tiểu đoàn thứ nhất sợ Trần An Tiệp sẽ thật sự phái bọn họ đi tấn công, vì vậy ra tay vô cùng độc ác, nhìn thấy binh lính của tiểu đoàn 2 chạy chậm, liền giết chết ngay tại chỗ.
Thật ra, ngay khi nghe Hàn Phong nói Trần An Tiệp sẽ chia tàn quân núi Ô Đầu thành 2 phần, Kim Phi đã biết tiếp theo hắn ta định làm gì.
Trần An Tiệp trước tiên cho tiểu đoàn thứ nhất một chút lợi ích, dùng để thu phục lòng người, cũng là vì để cho quân Tân Vương ở tiểu đoàn thứ nhất có một cảm giác ưu việt hơn so với tiểu đoàn thứ hai.
Như vậy, lại để tiểu đoàn thứ nhất quản lý tiểu đoàn thứ hai, tiểu đoàn thứ nhất tự nhiên sẽ nghe lời.
Sau đó Trần An Tiệp sẽ gây áp lực cho tiểu đoàn thứ nhất, tiểu đoàn thứ nhất tự nhiên sẽ bảt tiểu đoàn thứ hai đi liều mạng.
Thật ra kiểu quản lý như vậy rất thô bạo nhưng lại khá hữu dụng.
Không riêng gì Trần An Tiệp, Lý Lăng Duệ và vua Đông Man lúc đầu ở thành Du Quan cũng đều sử dụng chiêu này.
Lôi kéo một số người để đi đàn áp những người khác.
Bất kể là vì cảm giác ưu việt hay là sợ hãi, quân Tân Vương ở tiểu đoàn thứ nhất cũng sẽ chủ động thay Trần An Tiệp đi đàn áp tiểu đoàn thứ hai.
Thật ra Thiết Thế Hâm cũng đã từng đề xuất với Kim Phi cách quản lý như vậy, nhưng Kim Phi không áp dụng.
Bởi vì theo quan điểm của Kim Phi, khi bị chèn ép càng lâu, khi bộc phát sẽ càng đáng sợ.
Phương pháp như vậy chắc chăn sẽ không kéo dài được lâu.
Nói trảng ra Kim Phi có quan niệm khác với Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ.
Cả Trần An Tiệp và Lý Lăng Duệ từ nhỏ đều tiếp nhận cách giáo dục của các quý tộc phong kiến, trong mắt của bọn họ, những người dân bình thường đều là tiện dân, là con cờ trong tay họ, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh.