“Mấy người cầm khiên, mau che ở phía trước yểm hộ phu nhân!”
Trịnh Phương hét lớn: “Đại đội một, mau đi tiêu diệt máy bắn đá của chúng cho ta.”
“Rõ!”
Đội ngũ cầm khiên lập tức lao ra, mang theo khiên nặng chạy về phía xe ngựa.
Ngoài ra còn một nhóm nhân viên hộ tống cầm vũ khí chạy về phía vị trí máy bắn đá.
Nhưng trước khi người cầm khiên kịp lao tới trước xe ngựa, một tiếng vang khác vọng tới từ nơi xa.
Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy một cục đá từ giữa khe suối bay ra ngoài.
Điều càng làm cho Trịnh Phương và Triệu Nhạc sốt ruột là trong đó còn có mấy quả cầu lửa, rõ ràng là những lọ dầu hỏa đã bị đốt cháy.
“Xong rồi!”
Trịnh Phương ngẩng đầu nhìn lên không trung, lòng như tro tàn.
Anh ta là một trong những nhân viên hộ tống kỳ cựu nhất của Kim Phi, đã quá quen thuộc với máy bắn đá và dầu hỏa.
Chúng cũng chính là tổ hợp kinh điển, còn đáng sợ hơn máy băn đá.
Một khi lọ dầu hỏa chạm vào, khu vực xung quanh xe ngựa sẽ chìm trong biển lửa.
Quan Hạ Nhi còn chưa xuống xe nữa, đến lúc đó cô khó có thể thoát ra ngoài.
“Sao ta lại đồng ý cho phu nhân lên xe ngựa cơ chứ?”
Triệu Nhạc hối hận.
Vừa rồi khi Trịnh Phương thuyết phục Quan Hạ Nhi lên xe ngựa, trong lòng Triệu Nhạc đã hơi do dự, nhưng vì lo cho an toàn của Quan Hạ Nhi nên ông ấy mới khuyên bảo.
Bởi vì Kim Phi và đám người Vạn Hạc Minh không ngừng cải tiến nên trọng lượng của nỏ xách tay đã trở nên rất nhỏ, địa hình của kênh Cửu Liên vốn đã đặc biệt, có rất nhiều nơi có thể lắp đặt nỏ hạng nặng.
Hơn nữa tầm bắn của nỏ hạng nặng khá xa, lúc trinh sát đi phía trước dò đường sẽ không đảm bảo không để sót bất cứ thứ gì.
Máy bắn đá có trọng lượng lớn hơn nỏ hạng nặng rất nhiều, dù có xách tay cũng rất khó che dấu.
Tiêu cục Trấn Viễn cũng có một số máy bắn đá mini, ví dụ như khi trinh sát phục kích bộ lạc Hắc Vân ở kênh Lạc Dương, họ cũng sử dụng máy bắn đá mini.
Tuy nhiên phạm vi tấn công của máy bắn đá mini rất nhỏ và chỉ có thể ném được số lượng đạn ít.
Ban đầu, mục tiêu của trinh sát chỉ là thủ lĩnh và chim ưng của bộ lạc Hắc Vân, cuối cùng chính sự kết hợp của khinh khí cầu và lựu đạn mới giết được địch quy mô lớn.
Khi quân tiếp viện tiến lên, rừng cây và đỉnh núi hai bên đường chính là khu vực điều tra trọng điểm, vì vậy, theo Triệu Nhạc, nếu kẻ địch muốn phục kích tấn công thủ lĩnh quân tiếp viện, có khả năng sẽ sử dụng nỏ hạng nặng.
Nhưng ông ta đã đoán sai.
Lúc này Triệu Nhạc hận không thể tát mình vài cái.
Nhưng hối hận đã quá muộn màng rồi.
Nhiều nhất chỉ mấy giây nữa lọ dầu sẽ va vào xe ngựa, cho dù bây giờ Quan Hạ Nhi có chạy thoát khỏi xe ngựa cũng đã muộn!
Trong lúc Trịnh Phương và Triệu Nhạc đang hết hy vọng thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người lao ra từ bụi cỏ không xa, mang theo khiên bay vút tới chỗ xe ngựa.