Thái độ của Trần An Tiệp đối với Lý Lăng Duệ thay đổi thành khịt mũi coi thường, lại không dám thể hiện ra ngoài.
Dù sao hiện giờ hai bên đang ở trong quan hệ hợp tác, Lý Lăng Duệ cần hắn phá hỏng đầu phía nam kênh Hoàng Đồng, hắn cũng cần quân chinh chiến phía Nam của Lý Lăng Duệ không ngừng tiến công tại phương bắc.
Hai bên nhất định phải chung sức hợp tác, không ai có thể rời khỏi ai được.
Huống chỉ hiện tại Trần An Tiệp cũng không có tâm trạng đi đạp cho Lý Lăng Duệ một cước.
Hắn ôm quyền hành lễ với Lý Lăng Duệ, sau đó nói: "Lục vương gia, bổn vương vừa mới nhận được tin tức, viện quân của Kim Phi đã qua kênh Cửu Liên, sắp chạy tới rồi!"
"Bọn họ có bao nhiêu người?" Sắc mặt Lý Lăng Duệ cũng trở nên nặng nề.
"Đại khái có khoảng bảy, tám mươi ngàn người." Trần An Tiệp trả lời.
Mặc dù số lượng tân binh mà Cửu công chúa chiêu mộ đã đạt đến mấy trăm ngàn người, nhưng rất nhiều người còn đang trong quá trình huấn luyện, hoặc là còn đang đi đường.
Lúc Quan Hạ Nhi chạy tới Đại Tản Quan, tổng số cựu binh tân binh của Đại Tản Quan cộng lại vẫn chưa tới chín mươi ngàn.
Tần vương gần đây tấp nập điều động binh mã, Trịnh Phương còn phòng ngừa ông ta đánh lén Đại Tản Quan, cho nên để lại một phần đội ngũ trấn thủ Đại Tản Quan.
Cho nên cuối cùng chỉ có hơn bảy mươi ngàn người đi theo Quan Hạ Nhi tới chi viện cho Kim Phi, cộng thêm quân Phạm Gia cũng chỉ có khoảng tám mươi ngàn người.
"Chỉ có bảy, tám mươi ngàn người, chẳng lẽ các ngươi không ngăn cản được sao?" Lý Lăng Duệ nhíu mày.
"Bọn hắn có phi thuyền hộ tống!" Trần An Tiệp thở dài: "Chim ưng của chúng ta còn chưa huấn luyện ra, hoàn toàn không ngăn cản được! Nếu không phải chúng ta đã phá hủy bến đỗ của thương hội Kim Xuyên từ sớm, chỉ sợ phi thuyền của bọn họ đã sớm bay tới rồi!"
Lý Lăng Duệ nghe vậy, chân mày nhíu chặt hơn.
Ngoại trừ chim ưng, bọn họ quả thực không có cách khác để khắc chế phi thuyền.
Thục Địa tiếp giáp đất Tân, Kim Phi nổi dậy, người đầu tiên mà y đánh chính là Tân vương. Cho nên Lý Lăng Duệ biết Trần An Tiệp không nói dối, cũng sẽ không nói dối trong chuyện này.
Nếu như bọn họ có chim ưng, chỉ sợ đã sớm phái ra ngoài.
"Thái tử điện hạ có biện pháp ứng phó không?" Lý Lăng Duệ hỏi.
Nếu Trần An Tiệp đã chạy tới đây lúc hơn nửa đêm, có lẽ đã nghĩ ra cách rồi.
"Thật lòng không dám giấu giếm, ta tìm đến Lục vương gia để thương lượng việc này." Trần An Tiệp nói: "Đất Tân chúng ta xuất binh, Lục vương gia phái chim ưng, chúng ta cùng nhau ngăn cản viện quân của Kim Phi, có được không?"
Câu trả lời này, giống với suy đoán của Lý Lăng Duệ.
Thật lòng mà nói, yêu cầu này của Trần An Tiệp không quá đáng, thậm chí có thể nói là rất có thành ý.
Dù sao thì Đảng Hạng cũng chỉ phái một vài con chim ưng ra, mà Tân vương bên này thì phái ra hàng chục ngàn binh lính đi đánh giáp lá cà với viện quân của Kim Phi.
Nhưng Lý Lăng Duệ lại không dám lập tức đồng ý, mà nói: "Thái tử điện hạ, mọi chuyện cho tới bây giờ, bổn vương cũng không lừa ngài, thật ra trong tay bổn vương cũng không còn mấy con chim ưng nữa, lần trước dùng gần cạn sạch rồi..."
Trước khi đại chiến bắt đầu, Trương Lương sắp xếp khinh khí cầu lên không, ép Lý Lăng Duệ không thể không thả chim ưng ra đồng quy vu tận với khinh khí cầu.
Mặc dù cuối cùng mấy người Lý Lăng Duệ thắng, tiêu hao hết sạch khinh khí cầu của kênh Hoàng Đồng, nhưng chim ưng của người Đảng Hạng cũng bị nổ chết mấy con, hiện tại chỉ còn lại mấy con mà thôi.
Mấy con chim ưng này còn cần để lại để đề phòng trong tay Kim Phi còn có khinh khí cầu, sao có thể cho Trần An Tiệp?