Đối với Kim Phi mà nói, cấu tạo của súng ống không quá phức tạp, rắc rối duy nhất chính là thiếu dụng cụ, nhiều bộ phận chỉ có thể mài bằng tay từng chút một.
Nhiều bộ phận ở kiếp trước có thể được tạo ra chỉ trong vài giây bằng máy móc, giờ đây Kim Phi phải mài bằng tay đã vài ngày.
Trên thực tế, trên con tàu đến thành Du Quan, Kim Phi đã dành thời gian để mài các bộ phận và dụng cụ của súng kíp, nhưng mãi đến hôm nay y mới mài xong tất cả các bộ phận của súng kíp và lắp ráp thành công.
Không chỉ tốn nhiều thời gian mà độ chính xác của các bộ phận được gia công bằng tay còn kém xa so với máy móc nên Kim Phi không chắc liệu y có thể bắn trúng mục tiêu hay không.
Trước khi Kim Phi có thể tìm được dấu đạn trên ống nhòm, y đã nghe thấy Khánh Mộ Lam hét lớn: "Trúng rồi, trúng rồi!"
"Ta cũng nhìn thấy!" Hầu Tử cũng hét lên: "Tiên sinh thật lợi hại, có thể bắn trúng từ khoảng cách xa như vậy!"
"Vết đạn ở đâu?" Kim Phi hỏi.
Vừa rồi y choáng váng trước độ giật của súng trường, không nhìn thấy lúc viên đạn găm vào đá.
Nhưng Khánh Mộ Lam và Hầu Tử cứ nhìn đá bằng ống nhòm nên nhìn thấy tia lửa từ viên đạn chạm vào đá.
“Vết đạn nằm ở góc trên bên phải, phía dưới vết đen!” Hầu Tử đáp.
Kim Phi nhìn theo vị trí Hầu Tử nhắc tới, quả nhiên nhìn thấy một cái dấu nhỏ trên đá.
"Tiên sinh, khẩu súng này thật lợi hại, lại có thể bắn xa như vậy"
Khánh Mộ Lam lấy khẩu súng trường từ tay Kim Phi, ôm nó trong lòng và cẩn thận vuốt ve.
Hàn Phong trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Hải Đông Thanh khó đối phó như vậy là do chim ưng bay quá cao, các vũ khí khác ngoại trừ nỏ hạng nặng không thể chạm tới.
Đáng tiếc, tốc độ bắn của nỏ hạng nặng vẫn quá chậm, mũi tên quá to và nặng, khiến chim ưng dễ dàng phát hiện và tránh né, nỏ hạng nặng rất khó có thể bắn trúng trực tiếp chim ưng.
Tốc độ bắn của súng kíp nhanh hơn nhiều so với nỏ nặng, cát sắt nhỏ hơn, nhưng tâm bắn quá ngắn, ngay cả lông chim
ưng cũng không thể chạm tới.
Tâm bắn của súng này lớn hơn nhiều so với súng kíp trước đó.
Hàn Phong biết rõ điều này có ý nghĩa gì.
Viên đá đỏ cách chỗ họ đứng hơn hai trăm trượng, viên đạn vẫn để lại vết đạn rõ ràng như vậy trên đá, điều này cho thấy viên đá đỏ còn cách xa tầm bắn tối đa của khẩu súng này.
Tầm xa như vậy cũng đủ để săn chim ưng!
Chẳng trách tiên sinh không muốn rời kênh Hoàng Đồng, hóa ra y đã chuẩn bị từ lâu.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong không khỏi quay đầu nhìn Kim Phi với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc chính là trên mặt Kim Phi tràn đầy thất vọng.
"Tiên sinh, có chuyện gì vậy?" Hàn Phong vội vàng hỏi.
"Kỳ thật vừa rồi là ta nhắm tới vết trắng kia." Kim Phi có chút thất vọng nói.
Vết trắng nằm ở bên trái của viên đá đỏ, nhưng viên đạn lại bắn trúng phía trên bên phải.
Nếu viên đá đỏ không to bằng 1 bức tường lớn, Kim Phi có lẽ đã bắn trượt mục tiêu!
Đám Hầu Tử nghe được lời Kim Phi nói, đều như bị dội một gáo nước lạnh vào người, không còn hưng phấn nữa.