Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2787

Trước khi tới, Cửu công chúa đã nhắc nhở Kim Phi, tính cách Phương Linh Quân ngay thẳng, khi giao tiếp với người như vậy, uy hiếp và dụ dỗ đều không có tác dụng, cách giao tiếp tốt nhất chính là chân thành.

Cửu công chúa luôn có mắt nhìn người rất chính xác, cho nên Kim Phi lại cúi đầu hành lễ chân thành với Phương Linh Quân: "Chuyện này vốn là do ta thất tín với tiên sinh trước, ta thành thật xin lỗi Phương tiên sinh."

Phương Linh Quân quả nhiên rất thích sự ăn năn này.

Cái mông quyết định cái đầu, Phương Linh Quân có thể biết gần đây Kim Phi rất bận rộn, nhưng ông ta vẫn luôn ở trong làng, thực sự không thể cảm thấy đồng cảm cùng.

Đứng ở góc độ của Phương Linh Quân, ông ta nhiệt tình chạy đến làng Tây hà, tuổi đã lớn như vậy vẫn đứng trên bục giảng cả nửa ngày, ông ta không cầu tiần hay lợi nhuận, chính là bởi vì Kim Phi hứa sẽ hết lòng hỗ trợ ông ta phổ cập giáo dục, thực hiện nguyện vọng cả đời của cha con ông ta, kết quả Kim Phi lại thất hứa.

Điều này khiến Phương Linh Quân cảm thấy Kim Phi đang cố gắng lừa ông ta đến đây, sau đó không phớt lờ không quan tâm đến ông ta.

Mặc dù biết Kim Phi bận rộn với chiến sự, nhưng trong lòng Phương Linh Quân vẫn hơi oán trách.

Nhưng thấy Kim Phi có thái độ nhận sai như vậy, tất cả sự oán hận trong lòng Phương Linh Quân lập tức tiêu tan, hơn nữa còn cảm thấy có hơi xấu hổ.

Ông ta liên tục xua tay, nói: "Không sao không sao, ta biết khoảng thời gian trước ngài luôn bận rộn việc quân vụ, chiến tranh phía bắc rất quan trọng, việc học ở trường không gấp, có thể gác lại lo sau."

"Tiên sinh lời này nói sai rồi, một quốc gia muốn hưng thịnh, không thể chỉ dựa vào một người, cần phải mở rộng dân trí, đào tạo hàng nghìn nhân tài kiệt xuất, mới có thể trở thành một quốc gia hưng thịnh được!"

Kim Phi nói: "Nếu lúc này Xuyên Thục có đủ nhân tài, còn cần một thư sinh như ta ra ngoài chinh chiến khắp nơi sao? Nếu như Xuyên Thục có đủ nhân lực, Đảng Hạng còn dám tùy tiện chinh chiến phía nam sao, Trần Lương Phong còn dám diệt đường lui của quân ta sao?”

Những lời nói này đánh vào sự mềm lòng của Phương Linh Quân, râu của ông ta kích động run lên: "Kim tiên sinh thực sự nghĩ như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi." Kim Phi trịnh trọng gật đầu: "Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc, nếu không phải như vậy, ta hà tất gì phải chạy đến núi Thất Khúc sống chết mời ngày ra khỏi núi chứ?"

"Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc! Câu này của Kim tiên sinh rất hay, thầy viện trưởng, ta có thể cho người khắc câu này vào trên tường cổng trường của chúng ta được không?”

Không biết Lục Liễu đã đến từ lúc nào, nghe được lời Kim Phi vừa nói, cô ta còn kích động hơn cả Phương Linh Quân.

"Học viện sư phạm của chúng ta chính là nơi đào tạo tiên sinh dạy học, coi như là ngọn nguồn của kế hoạch giáo dục, câu nói này của Kim tiên sinh, đúng lúc phù hợp với dự tính ban đầu khi tổ chức trường học của chúng tai"

Phương Linh Quân gật đầu nói: "Tìm người khắc lên đi!"

"Kim tiên sinh, không biết ngài có rảnh ban cho ta một bức thư pháp không?" Lục Liễu nghiêng đầu nhìn về phía Kim Phi.

"Ha ha ha, chữ viết của ta như gà bới vậy, thực sự rất xấu, vẫn nên mời Phương tiên sinh ban chữ đi!" Kim Phi cười xua tay.

Đây không phải là vì Kim Phi khiêm tốn, kiếp trước y gần như chưa bao giờ dùng bút thư pháp để viết, cũng không có điều kiện đi học lớp bổ túc gì, một chút kỹ năng thư pháp cơ bản cũng không có, thư pháp của y thực sự rất bình thường, nhiều nhất là có thể coi là ngay ngắn, đừng nói so sánh với thư pháp của Phương Linh Quân, sợ rằng còn không bằng cả Lục Liễu.

Mặc dù Lục Liễu chưa từng nhìn thấy chữ thư pháp của Kim Phi, nhưng nhìn dáng vẻ của y không giống như đang nói đùa, cô ấy che miệng cười khúc khích, sau đó quay đầu nhìn Phương Linh Quân: "Thầy viện trưởng, hay là mời ông ban một bức thư pháp đi."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment