Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2790

"Kim tiên sinh, ngài muốn cùng ăn hay là đi ra ngoài dạo. một chút?" Tiểu Ninh mỉm cười hỏi.

"Ta ăn cơm rồi, nên đi dạo một lát chờ Phương tiên sinh đi" Kim Phi đáp.

Nói là học viện sư phạm nhưng thật ra là một cái sân lớn, Kim Phi vừa liếc mắt là có thể thấy được từ đầu đến cuối.

Bây giờ học trò đang trong giờ học buổi sáng, Kim Phi cũng lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ ảnh hưởng đến học trò nên đã quyết định đợi trong nhà Phương Linh Quân một chút.

Phương Linh Quân sống trong sân nhỏ phía sau lớp học, khi những người khác đi về thì bạn già của Phương Linh Quân sẽ đặt đồ ăn lên bàn.

Bữa ăn rất đơn giản chỉ là một tô mì nước, một đĩa báo. bao hấp và hai đĩa đồ ăn kèm.

Đây đã được coi là một bữa ăn rất ngon trong nhà một người dân bình thường, nhưng đối với thu nhập và địa vị của

Phương Linh Quân thì lại có chút đơn sơ.

“Phương tiên sinh thường chỉ ăn những thứ này thôi sao?” Kim Phi hỏi.

“Dạ vâng, giữa trưa là hai món đồ xào” Tiêu Ninh đáp. “Có món thịt nào không?”

"Bình thường mười ngày sẽ có một ngày ăn thịt."

"Còn đồ ăn trong trường học cũng vậy luôn sao?”

“Cũng là như vậy, Tiêu Ninh gật đầu: “Những món ăn này cũng là lấy từ nhà ăn tới.”

"Phương tiên sinh, ngài cũng quá cần kiệm rồi đấy? Mỗi ngày nhà ăn ở xưởng dệt trong làng còn nấu một món thịt đấy, ngài ấy ăn như vậy cơ thể suy yếu thì phải làm sao đây?”

Kim Phi không cần hỏi cũng biết, chắc hẳn tiền lương của Phương Linh Quân đều đã trợ cấp cho các học viện hết rồi.

“Bọn nhỏ ở xưởng dệt hàng ngày đều làm việc nặng nhọc, còn ta chỉ dạy học một chút không mất sức thì ăn thịt làm gì?”

Phương Linh Quân thản nhiên nói: “Hơn nữa ta đã lớn tuổi cũng không giống người giàu sang, ăn chút rau dưa mì nước là được rồi!"

“Ngài có thể ăn thanh đạm nhưng Lục Liễu và Tiểu Ninh còn nhỏ, đều là những học trò trẻ tuổi nên cho bọn họ ăn thịt mới phải?”

Kim Phi quay người gọi Thiết Chùy, không nhịn được nói: “Sắp xếp cho người về nói chuyện với trưởng làng một chút, để trưởng làng chú ý tới đồ ăn trong trường học, nhất định phải đảm bảo không được thấp hơn xưởng dệt!”

"Dạ!" Thiết Chùy dạ một tiếng rồi vẫy tay gọi một cận vệ tới.

"Kim tiên sinh, không cần đâu!" Phương Linh Quân vội vàng nói: "Chúng ta không thể so sánh với những đứa nhỏ trong nhà xưởng được, bọn họ làm việc nặng nhọc còn có thể kiếm tiền cho triều đình. Chúng ta dù sao cũng đã tiêu tiền của triều đình, mà đó còn là nhà xưởng, bọn nhỏ trong xưởng đã làm việc nuôi chúng ta.

Chúng ta không làm việc nặng nhọc, chỉ cần có cơm ăn là được không thể đua đòi với người khác!"

"Phương tiên sinh, đây không phải là đua đòi, ngài nghĩ như vậy là không đúng!"

Kim Phi thành thật nói: “Việc này ngài nhất định phải nghe ta, không cần bàn bạc!”

Phương Linh Quân thấy Kim Phi nói cũng đã nói xong, cũng không kiên quyết nữa mà im lặng bưng chén cơm của mình lên ăn.

Kim Phi phát hiện bạn già của Phương Linh Quân có hơi e dè khi thấy mình ở đây, nên đã lấy cớ xin phép ra ngoài thăm quan rồi đi tới sân nhỏ.

Nhìn thoáng qua khoảng sân đơn sơ, Kim Phi không khỏi thở dài.

Phương Linh Quân có thể không giỏi đối nhân xử thế, nói chuyện hay làm việc đều có phần thẳng thẳng nhưng lại có một trái tim thuần khiết và chân thành hơn cả một thiếu niên.

Lúc đầu y mời Phương Linh Quân rời núi là vì danh tiếng và kinh nghiệm giảng dạy của ông ta.

Nhưng bây giờ, Kim Phi cảm thấy tình cảm chân thành dành cho việc dạy học này còn quan trọng hơn cả năng lực.

Sợ để Kim Phi đợi quá lâu, Phương Linh Quân vội vàng ăn xong chén cơm rồi chạy ra ngoài.

Dù sao Phương Linh Quân đã lớn tuổi, cưỡi ngựa không an toàn nên Kim Phi đã nhờ Thiết Chùy lấy một cái xe ngựa đến đây.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment