Châu Nhi còn chưa thu dọn xong, cô ấy đã kéo Kim Phi vào phòng ngủ.
Đêm đó, Kim Phi và Cửu công chúa dày vò nhau đến nửa đêm mới ngủ, rạng sáng hôm sau, bị tiếng trống điểm tướng bên ngoài đánh thức.
Chờ Kim Phi mặc quần áo tử tế đi ra, đội hộ vệ do Thiết Chùy lãnh đạo và đội súng kíp do Tả Phi Phi lãnh đạo đã tập trung tại bãi đất trống ở lối vào xưởng dệt.
Khánh Mộ Lam dẫn theo A Mai, đứng bên trái Tả Phi Phi.
"Mộ Lam cô nương, cô cũng đi cùng chúng ta sao?" Kim Phi hỏi.
"Tiên sinh phải đến Tây Xuyên, ta đương nhiên phải đi cùng ngài."
Khánh Mộ Lam nói: "Ca ca ta bận rộn, sợ rằng huynh ấy không thể thường xuyên ở bên cạnh ngài được, vì vậy ta sẽ làm người hướng dẫn cho ngài."
"Vậy làm phiền cô!" Kim Phi cười nói đùa, sau khi nhìn xung quanh không thấy Trần Phượng Chí, cũng không thấy lá cờ tiểu đoàn Thiết Hổ, y hỏi: “Bọn Trân Phượng Chí không quay trở về sao?"
Tiểu đoàn Thiết Hồ được coi là quân tiếp viện mà Kim Phi mời tới từ Tây Xuyên, lập được công lao không nhỏ ở thành Du Quan và trận chiến kênh Hoàng Đồng.
Bây giờ Đông Man và Đảng Hạng đều đã bị đánh lui, đáng lẽ tiểu đoàn Thiết Hổ cũng nên quay trở về Tây Xuyên.
"Bây giờ Kim Xuyên đang thiếu nhân viên, ta để cho tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại hỗ trợ, chờ sau khi đủ nhân viên hộ tống, sẽ để cho bọn họ trở về." Cửu công chúa bình tĩnh nói.
"Để Trần Phượng Chí ở lại là ý kiến hay, đỡ cho anh ta trở về lại làm bậy.'" Khánh Mộ Lam gật đầu đồng ý: "Anh ta không
phải thích đánh giặc sao, để anh ta ở đây đánh cho đãi"
Kim Phi nghe vậy, y không khỏi nhìn chăm chằm vào Cửu công chúa và Khánh Mộ Lam.
Cho dù không hiểu chính trị, y vẫn có thể nhìn ra, Cửu công chúa dự định chiếm tiểu đoàn Thiết Hồ làm của riêng cho mình, mà thái độ của Khánh Mộ Lam, rõ ràng cũng đồng ý với việc này.
Hiện tại Thổ Phiên đang nội chiến, không rảnh mà tập kích Tây Xuyên, Tây Xuyên không cần nhiều binh mã như vậy, quả thật ở đây thiếu nhân viên, hơn nữa tiểu đoàn Thiết Hổ rất có sức chiến đấu, ở lại đây là quyết định đúng đắn.
Cộng thêm sự tín nhiệm với Cửu công chúa, Kim Phi cũng không nói nhiều.
Quan Hạ Nhi ôm con, chạy tới cùng Nhuận Nương.
"Đương gia, bây giờ chàng đã là cha, cho dù chàng không đau lòng ta, chàng cũng nên nghĩ cho Đại Nữu, Nhị Nữu và đứa con trong bụng Thiên Tâm, ở bên ngoài làm việc gì cũng phải cẩn thận, không nên chủ quan xem thường mọi việc..."
Vừa nói, mắt Quan Hạ Nhi đỏ hoe.
"Ta biết mà, đừng lo lăng"
Kim Phi xoa tóc Quan Hạ Nhị, y bế con từ trong ngực cô.
Sau khi bế con chào tạm biệt trưởng làng, y dẫn theo Nhuận Nương, leo lên xe ngựa bên cạnh.
Đội ngũ dưới sự hướng dẫn của Thiết Chuỳ, chậm rãi ra khỏi làng.
Ở cửa làng, ba chiếc phi thuyền từ sân bay bay tới, một chiếc bay trước để dò đường, ngoài ra hai chiếc một trước một sau bay hai đầu của đội ngũ .
Lúc này mặc dù đã là mùa xuân, nhưng buổi sáng trời vẫn hơi lạnh, may mắn là trong xe đã đốt sẵn một lò lửa, bên trong có một tầng chăn nệm thật dày, vô cùng ấm áp.
Xe đi từ cầu treo vào Hắc Phong Lĩnh, rồi từ Hắc Phong Lĩnh chuyển lên đường chính.
Hiện nay đoạn đường chính đã được sửa lại bằng phẳng, xe ngựa đi trên đó, Kim Phi làm việc trong xe ngựa, không cảm thấy xóc nảy.
Lúc đầu Nhuận Nương còn giúp Kim Phi mài mực, pha trà, nhưng sau khi rời khỏi Hắc Phong Lĩnh không lâu, cô ấy đã tựa vào chân Kim Phi ngủ quên.
Ngủ có thể lây, vốn dĩ đêm qua Kim Phi ngủ không ngon, thấy Nhuận Nương ngủ ngon như vậy, cũng có chút buồn ngủ, sau khi đắp chăn cho Nhuận Nương xong, y cũng nằm xuống bàn ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc kéo dài đến tận trưa, đến khi xe ngựa dừng lại, nhân viên hộ tống bắt đầu dựng trại, chôn nồi nấu cơm, Kim Phi mới tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!