“Tiểu Nhạc cô nương, nói cho ta biết tình hình hiện tại ở Giang Nam đi.”
Kim Phi khế nói.
Tiểu Nhạc cô nương sửng sốt, sau đó mới hiểu ý của Kim Phi.
Với địa vị hôm nay của Kim Phi, mỗi quyết định đều sẽ ảnh hưởng đến hàng nghìn người.
Tiểu Nhạc cô nương sợ lời nói của mình ảnh hưởng đến phán đoán của Kim Phi, nên lắc đầu nói: “Tiên sinh, ta đều đợi trong quận thành, dù ra ngoài cũng chỉ đi Kim Xuyên mua hàng, hiểu biết có hạn.”
“Không sao, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm, cô thấy cái gì thì nói cái đó là được.” Kim Phi khích lệ nói.
“Vậy ta sẽ nói những gì ta nhìn thấy vậy”
Tiểu Nhạc cô nương thấy Kim Phi kiên quyết phải nghe, lập tức gật đầu, sau đó kể lại những gì mình đã nghe thấy gần đây.
Kim Phi nghe rất chăm chú, càng nghe sắc mặt càng nghiêm trọng.
Trước khi hỏi, Kim Phi đã chuẩn bị tinh thần, nhưng tin tức nghe được từ Tiểu Nhạc cô nương, tình hình còn tệ hại hơn so với Kim Phi dự đoán rất nhiều.
Kể từ khi đám người Sở vương, Tương vương, Ngô vương bị xử tử, chính quyền Giang Nam hoàn toàn hỗn loạn, nhiều binh phủ canh giữ thành trì trở thành thổ phỉ địa phương, thu các loại thuế linh tinh dưới nhiều danh nghĩa khác nhau, với giá cắt cổ, nếu người dân không nộp thuế lập tức giết chết.
Nhưng họ chỉ lấy tiền chứ không làm việc, người này chăm chỉ thu thuế hơn người kia, nhưng khi có thổ phỉ đến cướp bóc người dân, tất cả bọn họ đều co mình trong thành không ló đầu ra dù chỉ một chút.
Người dân giành giật được một ít lương thực từ các thân sĩ, nhưng cuối cùng cũng bị binh phủ và thổ phỉ cướp đi.
Vì cuộc sống, rất nhiều người dân nhiều nơi đều trở thành thổ phỉ từ làng này sang làng khác.
Nhưng lương thực cũng không tự nhiên mà sinh ra, thôn dân làm thổ phỉ, cũng chỉ có thể cướp từ những làng khác.
Đây là cách một vòng luẩn quẩn được tạo ra. Gần đây, số lượng thổ phỉ ở Giang Nam tăng mạnh.
Tình hình dọc theo Trường Giang khá hơn một chút vì thường có nhân viên hộ tống trấn áp thổ phỉ, nhưng nhân viên hộ tống không dám tiến sâu vào thủ phủ Giang Nam, nên nạn thổ phỉ ở thủ phủ Giang Nam cực kỳ nghiêm trọng.
Tiểu Nhạc cô nương nhận thấy vẻ mặt Kim Phi nghiêm trọng, cũng sợ mình nói sai, nên nhìn Đường Tiểu Bắc tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Tiểu Nhạc Nhạc, có lẽ vừa nãy người nhà cô cũng bị dọa, cô trở về với họ đi”
Đường Tiểu Bắc võ vai Tiểu Nhạc cô nương: “Bên phía tướng công đã có ta lo rồi!”
“Vậy được ạ” Tiểu Nhạc cô nương liếc Kim Phi, rồi đi theo. Đường Tiểu Bắc ra khỏi phòng.
Đến cửa, Đường Tiểu Bắc đột nhiên hỏi: “Tiểu Nhạc Nhạc, sao cô biết ta và tướng công ở trên thuyền?”
Cô ấy đang ngủ nướng trong khoang thuyền, mới vừa bị Kim Phi đánh thức.
Mặc dù Kim Phi dậy sớm hơn, nhưng cũng không đi đến lan can, trong tình huống bình thường, Tiểu Nhạc cô nương không biết bọn họ ở trên thuyền mới đúng.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!