Chỉ cần vượt qua hai năm khó khăn này, Kim Phi tin rắng, cuộc sống sau này của họ sẽ càng ngày càng tốt.
Người còn sống thì mới có thể làm được việc khác, nếu người chết rồi thì có lên kế hoạch tuyệt thế nào cũng vô dụng.
“Tiên sinh, ta hiểu rồi!”
Trương Lương nói: “Ta sẽ mau chóng triệu tập người đến đây, tổ chức một đại đội tiêu diệt thổ phỉ ở mỗi quận thành, đầu tiên là tiêu diệt bọn thổ phỉ khét tiếng trong quận, sau đó lại xem xét sắp xếp người ở từng huyện, cố gảng hết sức đảm bảo trật tự!”
Từ khi nỗi khiếp sợ về chim ưng biến mất, cùng với việc chấm dứt hai chiến dịch thành Du Quan và kênh Hoàng Đồng, những thế lực nhăm nhe xâm phạm Xuyên Thục đều trở nên im hơi lặng tiếng, họ có thể tạm thời điều động một ít người về đây.
“Về phương diện lãnh quân tiêu diệt thổ phỉ, Lương ca là người am hiểu nhất, huynh xem tình hình mà sắp xếp là được.”
Kim Phi nói: “Ngày mai khi đi qua đất Ngô, ta sẽ nói chuyện với Khánh hầu, để anh ta tạm thời ở lại Giang Nam phối hợp huynh!”
“Vậy thì quá tốt!” Trương Lương gật đầu liên tục.
Quân Thiết Lâm kỷ luật nghiêm ngặt, lại có sức chiến đấu mạnh mẽ, nếu có họ hỗ trợ, thì việc tiêu diệt thổ phỉ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Vậy Giang Nam ta giao cho Lương ca phụ trách!” Kim Phi đứng dậy, vỗ mạnh vào vai Trương Lương.
Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành lập tới nay, Trương Lương luôn gánh vác công tác tiêu diệt thổ phỉ, cho nên kinh nghiệm của anh ta có kinh nghiệm phong phú vô cùng.
Đây chính là nguyên nhân mà Kim Phi để Trương Lương dẫn dắt việc tiêu diệt thổ phỉ.
“Tiên sinh yên tâm, ta chắc chẳn sẽ dốc toàn lực, không phụ sự ủy thác của tiên sinh!” Trương Lương đứng dậy trả lời.
“Ta tin huynh!” Kim Phi cười, y xới một bát cơm cho Trương Lương: “Ăn đi, ăn đi!"
Trương Lương được Kim Phi xới cơm cho thì kinh ngạc mà nhận lấy bát cơm.
Trong bữa cơm, hai người lại thảo luận một vài nội dung về việc tiêu diệt thổ phỉ và cử người làm quan xa xứ, bữa cơm này kéo dài tới giữa buổi chiều mới chấm dứt.
Khi Kim Phi tiễn Trương Lương lên thuyền, y phát hiện "Tiểu Nhạc cô nương đứng chờ ở bờ biển, cô ấy thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi ra thì vội vàng tiến lên hành lễ: “Tiên sinh, phu nhân, đi đường cẩn thận!”
“Tiểu Nhạc Nhạc, người trong nhà cô đã được sắp xếp. xong chưa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.
“Ta đã sắp xếp xong rồi, chờ Trấn Viễn số 2 trở về, bọn ta sẽ cùng ngồi thuyền đi Kim Xuyên”
“Cô định tới Kim Xuyên rồi làm gì?” Đường Tiểu Bắc lại hỏi.
“Năm ngoái ta có mua một tòa nhà ở Quảng Nguyên, đủ cho gia đình ta cùng ở, khi tới Quảng Nguyên, ta lại mở một cửa hàng”
“Vậy thì tốt, cô đã có tính toán như vậy thì ta an tâm rồi!” Đường Tiểu Bắc gật đầu: “Nếu có khó khăn gì, thì cô nhớ viết thư cho ta đấy”
“Cảm ơn phu nhân!”
Tiểu Nhạc cô nương gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!