Kim Phi vừa cười vừa nói: "Mặt khác, Trịnh Tướng quân không cần tự mình dẫn đội, ngài mà đi thì ai trấn thủ đại doanh thủy quân, chống lại hải tặc chứ?"
Chuyện đi xa tìm kiếm đại lục mới rất quan trọng, quyền chỉ huy hành động nhất định phải hoàn toàn được nắm giữ trong tay người một nhà mới được.
Kim Phi tìm Trịnh Trì Viễn mượn thủy thủ, chỉ muốn tìm một số người có kinh nghiệm hàng hải để giúp đỡ mà thôi, mặc dù Trịnh Trì Viễn đã tuyên bố thành tâm cống hiến sức lực, biểu hiện lúc chỉ viện cho thành Du Quan cũng rất tích cực, nhưng dù sao cũng tiếp xúc quá ít, Kim Phi còn chưa có cách nào hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Châu Mỹ có sản vật phong phú, đi đến đại lục mới, lỡ đâu Trịnh Trì Viễn sinh ra tâm tư khác, mang theo thủy thủ chiếm đất làm vua ở đại lục mới, Kim Phi cũng không thể chạy đến Châu Mỹ tìm anh ta tính sổ được chứ?
Cho nên người chỉ huy thuyền bọc thép, và cả tổng chỉ huy hành động tìm đại lục mới, đều phải là người ở Xuyên Thục, không thể giao cho Trịnh Trì Viễn.
Trịnh Trì Viễn là kẻ già đời trên quan trường, lập tức đoán được nguyên nhân thực sự mà Kim Phi từ chối anh ta.
Mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nhanh chóng khom người đáp: "Vi thần nghe theo sắp xếp của quốc sư đại nhân!"
Muốn người khác giúp đỡ, còn không hoàn toàn tin tưởng đối phương, nếu là lúc trước, Kim Phi chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ, sau đó ít nhiều sẽ giải thích một chút.
Nhưng sau khi địa vị tăng lên, suy nghĩ của Kim Phi cũng đang dần dần phát sinh thay đổi, không quá để ý đến cảm nhận của các thuộc hạ, chỉ để ý chuyện đối phương có thể hoàn thành nhiệm vụ mình bàn giao hay không.
Kim Phi đã từng nghĩ, có lẽ đây chính là tư duy của kẻ bề trên.
Hiện giờ y đã bắt đầu quen thuộc với loại cách thức tư duy này.
Cho nên y biết Trịnh Trì Viễn đoán được dụng ý của y, nhưng cũng không giải thích, mà chỉ vào bản đồ nói: "Vậy chúng ta tiếp tục xem bản đồ hàng hải đi!"
"Vâng!" Trịnh Trì Viễn nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn.
Bởi vì uống thuốc an thần nên Trịnh Trì Viễn không còn ép mình nhớ bản đồ nữa, mà theo sự giảng giải của Kim Phi, tất cả lực chú ý đều tập trung trên bản thân bản đồ.
Kim Phi lấy ra một chiếc bút chì, vừa đánh dấu đường đi về phía đại lục mới, vừa giảng giải các hạng mục cần chú ý khi đi xa.
Trịnh Trì Viễn nghe rất chuyên chú, sau đó còn hỏi Kim Phi lấy bút mực và giấy viết bản thảo, ghi chép từng nhắc nhở của Kim Phi.
Sau khi Kim Phi giảng giải xong, đã là giữa buổi sáng.
"Trịnh Tướng quân, chuyện nên nói mà ta có thể nghĩ ra, đều đã nói hết rồi, sau này mà ta nghĩ ra điều gì nữa thì sẽ nói thêm với ngài!" Kim Phi nâng chung trà lên, uống một ngụm trà nhuận giọng.
“Vâng!” Trịnh Trì Viễn cất bút lông và giấy viết bản thảo, ánh mắt càng thêm kính sợ Kim Phi.
Lúc trước, anh ta chỉ bội phục năng lực chế tạo vũ khí và dẫn binh đánh giặc của Kim Phi, nhưng sau một phen trò chuyện vừa rồi, Trịnh Trì Viễn phát hiện, trình độ của Kim Phi trên phương diện hàng hải cũng cực kì cao thâm.
Đặc biệt là Kim Phi phân tích rõ phương hướng và vị trí, cùng với cách lợi dụng nước biển để tinh luyện nước ngọt, càng khiến cho Trịnh Trì Viễn kinh động như được gặp thần tiên.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!