Nhiều người như vậy cùng giúp, rất nhanh đã làm xong rong biển.
Vì từ trước đến nay Nhuận Nương chưa từng nấu rong biển nên Kim Phi đã tự mình biểu diễn cách làm rong biển.
Salad rong biển, sườn non om rong biển, rong biển hấp cá hố, rong biển xào với thịt heo, gà om và trong biển xé nhỏ...
Nhìn một bàn lớn bày món ăn làm từ rong biển, trong mắt Nhuận Nương đầy dịu dàng.
Thời đại phong kiến, quân tử tránh xa việc bếp núc, người có học thức rất ít vào bếp, nhưng Kim Phi lại khác, y không chỉ biết nhiều cách ăn mới lạ còn không ngại đi nấu nướng.
Y dạy Nhuận Nương làm những món mới thì thôi đi, thỉnh thoảng còn làm thêm đến nửa đêm đến khi đói bụng, bản thân cũng sẽ tự vào bếp nấu ăn.
Nhuận Nương thích Kim Phi, không đơn giản chỉ vì lòng biết ơn mà còn vì sức quyến rũ trên người Kim Phi.
Người có học thức ở Đại Khang ngày càng kiêu ngạo, nội quy trong nhà cũng ngày càng nhiều, đừng nói đến tiểu thiếp, cho dù là vợ cả và con cũng bị xử phạt nghiêm khắc nếu phạm phải nội quy của gia đình.
Kim Phi bây đã trở thành nhân vật giậm chân một cái đã có thể làm rung chuyển Đại Khang, nhưng y vẫn dễ gần như trước, ở nhà vẫn thản nhiên như cũ, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với người hầu.
Điều này là sự quyến rũ đặc biệt trong mắt Nhuận Nương.
“Nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì?” Kim Phi phát hiện Nhuận Nương đang nhìn mình với đôi mắt to long lanh, đưa tay búng nhẹ chóp mũi cô ấy: “Đã học được chưa?”
Nhuận Nương đang bị phân tâm, bị Kim Phi làm giật mình, sau đó mặt đỏ bừng xấu hổ, mím môi trừng mắt nhìn Kim Phi, sau đó nhẹ giọng nói: “Học được rồi!”
Cách nấu rong biển không phức tạp,với tài năng nấu nướng của Nhuận Nương thì chỉ cần nhìn một lần là nấu được rồi.
Nhân dịp hai người đang trò chuyện, Đường Tiểu Bắc đã lấy đũa gắp một miếng salad rong biển đưa vào miệng.
Sau khi nhai nó hai lần, mắt cô ấy trợn to lên. Vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng rong biển cũng giống khó nhai như rong nước, nhưng vừa ăn đã phát hiện, rong biển được Kim
Phi xử lý đã rất mềm và ngon.
Sau khi ăn xong miếng rong biển trên đũa, Đường Tiểu Bắc lại gắp miếng khác định đưa vào miệng.
“Nếm một miếng là được rồi, sao còn chưa xong?”
Kim Phi giữ cổ tay Đường Tiểu Bắc lại: Hôm nay ta mời Trịnh tướng quân và Hồng công tử đến ăn cơm đấy!”
Bình thường khi ăn cơm ở nhà cũng không có quy tắc gì, Tiểu Nga, A Xuân và muội muội của Bắc Thiên Tâm cũng
thường đến ăn cơm, ăn no liền chạy.
Nhưng nếu Kim Phi hoặc Cửu công chúa mời khách đến ăn cơm thì sẽ không như thường ngày.
Dù khách có thân phận như thế nào, đều phải đợi khách đến mới bắt đầu ăn.
Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với khách.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!