Hồng Đào Bình sửng sốt bởi câu hỏi của Đường Tiểu Bắc, sau đó thì im lặng.
Hồng Nhị có đáng bị đánh không? Hồng Đào Bình tự hỏi mình trong lòng, câu trả lời lại là có.
Nhưng nghĩ tới khi nhà họ Hồng nghèo túng nhưng Hồng Nhị vẫn không rời đi, Hồng Đào Bình bình tĩnh giải thích: “Tiên sinh đã nói, mọi thứ đều phải theo pháp luật mà làm, cho dù Nhị thúc có làm sai, thì cũng phải giao cho quan phủ xét xử, chứ phu nhân Tiểu Bắc không được tự tiện phạt!”
Đường Tiểu Bắc nghe vậy, không khỏi cau mày nhìn Hồng Đào Bình.
Ánh mắt Khánh Mộ Lam cũng tràn đầy kinh ngạc.
Đến cả Hồng Nhị cũng nhìn về phía Hồng Đào Bình với đôi mắt sốt ruột.
Ông ta bị A Mai tát một cái, lúc này tai trái đã không thể nghe được gì, tuy rằng tai phải không sao, nhưng trong đầu cứ ong ong, nên vừa rồi không thể nghe được rõ, chỉ hiểu được đại khái, cũng biết Hồng Đào Bình vừa nói sai gì đó.
Nhưng Hồng Đào Bình đã nói ra, ông ta cũng không thể chống lại chỗ dựa của mình ở trước mắt người ngoài.
Thật ra ngay khi Hồng Đào Bình lao ra che cho Hồng Nhị, ngay cả Khánh Mộ Lam lập tức nhận ra, Hồng Đào Bình này chẳng có chút tâm cơ nào.
Nếu một quan trường ranh ma như Trịnh Trì Viễn gặp phải tình huống này, chuyện đầu tiên anh ta làm sẽ là đánh Hồng
Nhị một trận, xoa dịu cơn giận dữ của Đường Tiểu Bắc.
Nhưng Hồng Đào Bình không những không đánh, mà còn lao ra che cho ông ta.
Anh ta che cho Hồng Nhị thì thôi đi, bây giờ còn lấy lời của Kim Phi để đe dọa Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc bị anh ta chọc đến tức cười.
“Được, nếu Hồng công tử muốn giao cho quan phủ, vậy cứ làm theo lời Hồng công tử đi.”
Đường Tiểu Bắc nói tiếp: “Người đâu, giao Hồng Nhị cho quan phủ, nói người tố cáo là Đường Tiểu Bắc ta, Hồng Nhị kích động dân chúng, chống lại quốc sư bệ hạ và triều đình, để bọn họ điều tra kỹ lưỡng vào!”
Hồng Đào Bình vừa nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nếu tội danh mà Đường Tiểu Bắc nói là thật, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Phu nhân Tiểu Bắc, chuyện Nhị thúc làm quả thật là không đúng, nhưng cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi mà, người nói thúc ấy chống lại cả quốc sư bệ hạ và triều đình có phải hơi quá đáng không?”
“Quá đáng?”
Đường Tiểu Bắc lạnh lùng nói: “Ta đã nói nhẹ đi rồi đấy, nếu muốn truy cứu thật, cách làm này của lão ta chính là đang làm mất uy tín của bệ hạ và ngài quốc sư, thậm chí có thể nói lão ta có ý đồ tạo phản, ta đây còn chưa chém chết lão luôn, là đã nhân từ lắm rồi, cũng nể mặt mũi Hồng Đào Bình ngươi, vậy còn nói ta quá đáng!”
Lúc này tai phải của Hồng Nhị về cơ bản đã có thể nghe được, ông ta nghe Đường Tiểu Bắc nói vậy, sợ tới mức hai chân run lên mất kiểm soát.
Vẻ mặt của Hồng Đào Bình cũng trở nên tái nhợt.
Bất kể lúc nào, tạo phản luôn là tội nặng nhất, mà nhẹ thì xét nhà diệt môn, nặng thì liên lụy tới cả cửu tộc!
Chỉ cần là những chuyện liên quan một chút tới tạo phản thôi, cũng thành chuyện lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!