Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2991

"Không cần nộp một phần nào sao?"

Ngư dân phía dưới đều sửng sốt.

Vậy Kim Phi làm nhiều chuyện như vậy để mưu đồ thứ gì? "Đúng vậy, không cần giao nộp một phần nào!"

Trịnh Trì Viễn nói: 'Mọi người hẳn đã nghe qua trên nhật báo Kim Xuyên, quốc sư đại nhân đã nhiều lần khuyên can bệ hạ, nói dân chúng chúng ta là nước, bệ hạ là thuyền, khuyên bảo bệ hạ nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Quốc sư đại nhân không giống những người quyền quý khác, hai năm trước y cũng là dân chúng, y biết sự cực khổ của dân chúng chúng ta, cho nên quốc sư đại nhân thật sự suy nghĩ cho dân chúng chúng ta, chẳng lẽ mọi người vẫn luôn không cảm nhận thấy sao?

Không nói đến những cái khác, từ khi quốc sư đại nhân tiếp quản nơi này của chúng ta, thuế má nhiều lên hay ít đi, chẳng lẽ mọi người không rõ sao?"

Các ngư dân nghe xong, lại trầm mặc một lần nữa.

Trước đó có đầy các hạng mục sưu cao thuế nặng, xuống biển đánh cá cần nộp thuế, đánh cá trở về, đi từ bến tàu phải nộp thuế, bán cá cần nộp thuế, ngay cả sửa thuyền sửa lưới đánh cá cũng phải nộp thuế.

Nhưng từ khi nhân viên hộ tống quản lý huyện phủ, đã hủy bỏ tất cả các loại sưu cao thuế nặng, mọi người chỉ cần nộp thuế khi bán cá, giao cá là được rồi.

Nếu không đánh bắt được cá, hoặc bán cá ở nơi khác, vậy cũng không cần nộp thuế cá.

Đương nhiên, lén bán cá ở nơi khác là phạm pháp, chỉ là Đại Cường cũng biết sự khó khăn của ngư dân, cho nên dặn dò nhân viên hộ tống và quan phủ ở đó tạm thời nhắm một mắt, mở một mắt, chờ ngư dân qua thời kỳ khó khăn rồi nói.

Nếu không phải đột nhiên hải tặc ầm ï quá hung ác, cuộc sống của ngư dân chắc chắn sẽ tốt hơn trước kia nhiều lắm.

Nghĩ tới đây, không ít ngư dân lại bắt đầu ngại ngùng, hỏi: "Trịnh tướng quân, quốc sư đại nhân thành lập cục quản lý hàng hải, không phải là vì thu thuế, vậy là vì cái gì?"

"Không phải ta vừa nói hai lần rồi sao?" Trịnh Trì Viễn nói: "Cục quản lý hàng hải phục vụ cho ngư dân chúng ta, quốc sư đại nhân muốn tìm một phương pháp cho ngư dân chúng ta có thể sinh sống lâu dài!"

"Cách gì?" Có ngư dân hỏi.

"Đầu tiên, tiên sinh sẽ thành lập một bộ nuôi trồng dưới cục quản lý hàng hải, dạy mọi người trồng rong biển trong biển như thế nào, cũng giống như trồng hoa màu thôi, liên tục không ngừng sản xuất rong biển!”

Trịnh Trì Viễn nói: 'Mà vườn gieo trồng rong biển sẽ không cách bờ biển quá xa, những thím dì cô nương không thể ra biển đều có thể đi trồng rong biển, cũng có thể nuôi sống người nhài"

"Cái này tốt, cái này tốt" Không ít ngư dân lập tức võ tay.

Có không ít dân chúng Trung Nguyên ghen tị với ngư dân có thể ra biển đánh cá, chỉ cần một chiếc thuyền, một tấm lưới, là có thể nuôi sống cả nhà, ngay cả hạt giống cũng không cần.

Nhưng bọn họ không biết, ngư dân đánh cá dựa vào vận may, có đôi khi bận rộn một ngày, mệt muốn sống muốn chết, lại không bắt được một con cá nào.

Nếu làm hỏng cả thuyền đánh cá, lưới đánh cá, vậy thì càng xui xẻo.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment