“Lần này nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu hành động rất bí mật, ngay cả ta cũng không phát hiện.”
Kim Phi xua tay nói: “Hơn nữa, chức trách của nàng là bảo vệ an toàn của ta, chuyện này không liên quan gì đến nàng, có trách nhiệm cũng là trách nhiệm của Hàn Phong và Cục tình báo.”
Tả Phi Phi chỉ định nói sang chuyện khác chứ không định nói xấu Hàn phong và Cục tình báo, nghe vậy vội nói: “Không phải Cục tình báo đã kịp thời phát hiện âm mưu của nhà họ 'Vũ Văn và nhà họ Chu sao, cũng coi như lấy công chuộc tội.”
Nói xong cô ấy lại đổi chủ đề, nhìn về phía Châu Nhi hỏi: mới đến mấy ngày mà đã tìm được kẻ đứng phía sau màn, có thể dạy ta làm như thế nào hay không?”
Châu Nhi cũng hiểu Tả Phi Phi đang nói đỡ cho Cục tình báo nên cũng phối hợp nói: “Đây cũng không phải là do Cục tình báo chúng ta giỏi giang gì, mà là bệ hạ anh minh, nhận ra rằng có thể có kẻ đứng sau làm ác nên đã bỏ qua sự an toàn của bản thân, tự lấy mình làm mồi nhử, cố ý bước lên phi thuyền ngay trước mặt rất nhiều dân chạy nạn.
Kẻ đứng sau không nhịn được đã phái chim ưng đến ám sát Bệ hạ, Bệ hạ đã bố trí nhân viên hộ tống để theo dõi ở một số địa điểm quan trọng đáng ngờ, chim ưng bay ra từ nhà ai thì kẻ đó chính là kẻ chủ mưu đứng saul”
“Thì ra là thế!” Tả Phi Phi chợt hiểu ra, quay ra phía Cửu công chúa hành lễ: “Bệ hạ anh minh!”
Đây không phải là cô ấy nịnh nọt, mà là thật sự bội phục. Cô ấy đã tới Đông Hải lâu như vậy, cấp dưới còn mời chào rất nhiều dân chạy nạn làm công nhân, nhưng cô ấy chưa từng phát hiện ra điều gì bất thường.
Cửu công chúa mới đến có mấy ngày, không chỉ phát hiện bất thường mà còn thuận lợi bắt được kẻ chủ mưu phía sau.
Sự nhạy bén này khiến Tả Phi Phi hổ thẹn không bằng.
Cửu công chúa đã miễn nhiễm với mọi kiểu nịnh nọt, cô ấy mỉm cười với Tả Phi Phi như đáp lại, sau đó quay đầu nhìn Kim Phi:
“Phu quân, tuy rằng nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu đã đền tội, nhưng bọn họ truyền bá như vậy, đã có rất nhiều dân chạy nạn biết Đông Hải có cháo cứu tế, nên trong thời gian tới dân chạy nạn tới Đông Hải sẽ liên tục tăng cao, chúng ta cần phải có chuẩn bị trước.”
“Nàng định sắp xếp thế nào?” Kim Phi hỏi.
“Gần đây ta đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp đối phó, nhưng sau nhiều lần cân nhắc, đề xuất của Tiểu Bắc là phù hợp nhất với tình hình hiện tại," Cửu công chúa nói: "Ta nghĩ kế hoạch cứu trợ cộng đồng nên được triển khai sớm.
Với trí thông minh của Cửu công chúa, cô ấy đã sớm nhận thấy Đường Tiểu Bắc không phục, hiện tại nói như vậy, coi như là cho Đường Tiểu Bäc một cái bậc thang, cũng coi như là một dạng nhượng bộ.
Cái gọi là phương án cứu trợ cộng đồng, chính là đề nghị lúc trước do Đường Tiểu Bắc đưa ra.
Đặt tên phương án cứu trợ cộng đồng, là tỏ ý muốn đồng tâm hiệp lực cùng người dân từ Trung Nguyên cho đến Giang Nam, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn.
Đường Tiểu Bắc tuy hơi không phục Cửu công chúa, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cô ấy thật lòng hy vọng chính quyền Xuyên Thục được phát triển ổn định, mau chóng bình định Trung Nguyên và Giang Nam.
Khi nhận ra Cửu công chúa chủ động nhượng bộ, trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng tạm thời buông thành kiến, nói: “Nhưng chưa kết thúc huấn luyện cho người tham gia phương án cứu trợ cộng đồng mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!