“Gọi Kim tiên sinh ra gặp ông hả?"
Khánh Mộ Lam bị chọc giận đến tức cười: "Mạnh miệng thật đấy!"
Dù sao cũng lớn lên trong nhà quyền quý, chút ý đồ của ông lão này, ngay cả nha hoàn trong nhà sau của nhà họ Khánh cũng có thể nhìn ra, huống chi Khánh Mộ Lam.
Cô ấy hiểu ý của ông lão, chỉ đơn giản là nếu cô ấy nể mặt ông ta thì cũng sẽ mất mặt với chính bản thân mình.
Cố ý đòi Kim Phi ra gặp ông ta, là đang nói Khánh Mộ Lam không đủ tư cách.
Với tính cách của Khánh Mộ Lam sao có thể chiều theo ý ông ta?
"Ông lớn tuổi như vậy rồi mà còn hống hách vậy cơ à?”
Khánh Mộ Lam lúc này đã bắt đầu mắng: "Kim tiên sinh bận trăm công nghìn việc, thật không biết ông từ nơi nào tới mà mặt dày như vậy, lại bảo y nửa đêm tới gặp ông? Ông lão khốn khiếp chưa tỉnh ngủ à?"
Ông Hồng đã mấy chục năm không bị người khác mắng thẳng mặt như vậy, hơn nữa đối phương còn là một cô nương nhỏ tuổi.
Ông lão giận đến thiếu chút nữa cong lưng lại ngay tại chỗ.
Nhưng dẫu sao ông ta cũng đã sống tám mươi chín mươi năm, có một ít công phu nén giận, cuối cùng vẫn nhịn được.
Ông ta run rẩy đưa ngón tay ra, chỉ Khánh Mộ Lam nói: "Ta và tiểu cô nương như ngươi không cùng đẳng cấp, ta muốn gặp Kim tiên sinh! Y không ở đây thì ta đi tìm Hồng Đào Bình ngay, bảo anh ta dẫn ta đi, ta không tin ông lão này cũng không gặp được anh tai"
Khánh Mộ Lam nghe vậy, không khỏi nhíu mày.
Nếu ông lão này thật sự đi tìm Hồng Đào Bình, ông ta thật sự có thể gặp Kim Phi.
Ông ta lớn tuổi như vậy, theo bối phận lại là ông cố của Hồng Đào Bình, hơn nữa lại chưa từng làm chuyện sai trái gì, với tính cách của Kim Phi, cho dù là vì tuổi tác của ông lão, hay vì giữ thể diện cho Hồng Đào Bình, cũng sẽ khách khí mà tiếp đãi ông lão.
Ông lão này rõ ràng tới với mục đích không tốt đẹp gì, nếu ông ta nói ra vài yêu cầu quá đáng, cho dù Kim Phi muốn từ chối, e là cũng phải tìm lời giải thích.
Nếu như ông lão trực tiếp đi tìm Hồng Đào Bình với Kim Phi thì còn được, đăng này ông ta lại tới tìm cô ấy trước, nếu để ông ta đi làm phiền Kim Phi, không phải chứng tỏ mình bất tài sao, ngay cả một ông lão gây chuyện cũng không giải quyết được.
Nghĩ tới đây, Khánh Mộ Lam mở miệng gọi ông lão lại: "Được rồi, ta không tin ông không biết bây giờ Hồng Đào Bình đang làm việc ở xưởng đóng thuyền, trừ tiên sinh, ai cũng không gặp được!"
Da mặt của ông Hồng cũng bị Khánh Mộ Lam nói đến đỏ bừng.
Thật ra thì vừa rồi ông Hồng quả thực đã đi trước một chuyến để tìm Hồng Đào Bình, đáng tiếc Hồng Đào Bình nổi danh là kẻ cuồng công việc, một khi đã làm việc ở xưởng đóng thuyền thì không chịu gặp ai cả.
Nhóm người ông Hồng bị nhân viên hộ tống chặn ở cửa, cho dù nói thế nào, nhân viên hộ tống cũng không cho bọn họ vào, thậm chí còn không thông báo giúp bọn họ.
Vì vậy ông Hồng đợi ngay trước cửa xưởng đóng thuyền, định chờ tới khi Hồng Đào Bình xong việc đi ra.
Kết quả là chờ mãi đến nửa đêm, cũng không chờ được, chỉ có thể đi tìm Kim Phi, sau đó lại bị nhân viên hộ tống ngăn cản.
Cuối cùng quả thực không còn cách nào khác, mới tới thẳng bờ biển.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!