Hơn nữa bây giờ y cũng không muốn gặp mặt công chúa Lộ Khiết.
Y xua tay nói: “Thôi, ta không đói, ngươi về đi!” Nói xong, y cũng mặc kệ nhân viên nhà bếp giữ lại, cùng với đám người Thiết Chùy rời đi.
Sau khi đã đi xa, Thiết Chùy bước nhanh hai bước đuổi kịp Kim Phi, hỏi: “Tiên sinh, không quan tâm đến những người thợ mà công chúa Lộ Khiết mang đến thật sao?”
Thiết Chùy là cận vệ của Kim Phi, thường xuyên nghe được những tin tức bí mật, nhưng anh ta vẫn luôn giả câm giả điếc, hiếm khi bày tỏ ý kiến của mình.
Nhưng hôm nay anh ta thực sự không thể nhịn được nữa.
“Không cần quan tâm, bọn họ không thể học được những Kĩ thuật nòng cốt đâu, để họ đi học những kĩ thuật đơn giản cũng không sao.” Kim Phi nói: “Hơn nữa, muốn câu cá nhưng không chịu thả mồi thì làm sao cá cắn câu?”
“Câu cá?”Thiết Chùy sửng sốt một lát: “Tiên sinh muốn câu cá gì? Xin ngài nói rõ!”
Anh ta đương nhiên biết mồi cá mà Kim Phi nói là ý gì, nhưng thật sự không biết cá mà Kim Phi muốn câu là gì?
Kim Phi vừa nãy đã hối hận bản thân lỡ miệng nói quá nhiều, đã tiết lộ phương hướng chiến lược của mình.
Lời trước khi nói ra thì thuộc về bản thân y, nhưng một khi nói ra rồi thì không thể thu hồi được nữa.
Mặc dù Kim Phi tin tưởng nhân viên nhà bếp và Giang Văn Văn sẽ không tự ý tiết lộ lời nói của y ra ngoài, nhưng rốt cuộc thì đây vẫn là một tai họa ngầm.
Ngộ nhỡ bọn họ cũng lỡ miệng nói ra thì sao?
Một lần phạm lỗi như vậy đã rất nghiêm trọng rồi, tại sao y lại có thể trong một thời gian ngắn phạm lỗi lần hai chứ?
Vì vậy Kim Phi xua tay nói: “Không có ý gì cả!”
Nói xong, y không quan tâm đến Thiết Chùy.
Thiết Chùy biết, Kim Phi không phải đang vòng vo mà là thực sự không định trả lời, nên anh ta cũng không nói nữa mà quay trở lại trong đội ngũ, im lặng suy nghĩ ở một bên khác, Giang Văn Văn cũng quay trở lại nhà ăn.
Cơm tập thể vào buổi trưa ở nhà ăn là cá hầm với rong biển.
Nữ nhân viên hộ tống đã mang cơm tập thể trở lại, hơn nữa mỗi người đều được một bát, giữa mỗi bàn còn có một rổ bánh bao.
Công chúa Lộ Khiết nhìn thấy Giang Văn Văn và nhân viên nhà bếp cùng nhau đi vào, nên đã đứng dậy muốn chào hỏi với nhân viên nhà bếp.
Nhưng Lão Hứa hoàn toàn không để ý đến cô ta, đi thẳng vào trong bếp.
Băng Nhi nhìn thấy thế, tức giận cắn môi.
Ở trên thảo nguyên, nếu có người dám đối xử với công chúa Lộ Khiết như vậy, sợ là đã bị chặt đầu vứt cho chó sói từ lâu rồi.
Nhưng nhớ đến lời dặn của công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi chỉ có thể kìm nén cơn tức giận.
“Các ngươi sao lại không ăn thế?”
Giang Văn Văn đi đến vị trí của mình, tùy tiện cầm đũa lên.
Sau khi ngồi xuống mới nhớ ra thói quen của các quý tộc là thử độc trước khi ăn, có chút không vui nói: “Điện hạ yên tâm, đây là cơm tập thể, cho dù Lão Hứa có ghét ngươi thì cũng không dám bỏ thuốc độc vào trong đâu.”
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!