Nếu như tất cả diễn ra theo đúng kế hoạch của Kim Phi, Đại Khang cần nhiều nhất mười mấy năm mới có thể giải quyết vấn đề ấm no, thậm chí trong thời gian còn sống, Kim Phi có thể đạt được tới mức sống của y trong kiếp trước.
Đương nhiên, những điều này sẽ được thành lập với điều kiện tất cả đều thuận lợi.
Nếu giữa chừng Kim Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sự phát triển của Đại Khang đương nhiên sẽ ngừng lại, thậm chí có thể dẫn tới nội loạn, dẫn tới Đại Khang sụp đổ.
Đây cũng chính là nguyên nhân Kim Phi càng ngày càng sợ chết.
Vì cái chết của y không chỉ liên quan tới tổn thất cá nhân mà còn là tổn thất của tất cả con cháu Viêm Hoàng trên thế giới.
“Đương gia, ta tin chàng nhất định sẽ có thể làm được!”
Quan Hạ Nhi ngước mắt lên, gật đầu với Kim Phi.
Nếu là người khác nói vậy, Quan Hạ Nhi nhất định sẽ không tin, nhưng nếu là Kim Phi nói, Quan Hạ Nhi chắc chắn sẽ tin.
Vì Kim Phi đã từng làm rất nhiều chuyện mà cô cho là không thể, dù bây giờ Kim Phi nói với cô rằng có một ngày có thể vươn tới các vì sao, Quan Hạ Nhi cũng sẽ tin.
“Đương gia, khi nào bắt đầu viễn hành?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Sao vậy?” Kim Phi hỏi lại.
Bình thường Quan Hạ Nhi không quan tâm tới những chuyện này, càng không chủ động hỏi.
Hôm nay tại sao lại đột nhiên hỏi vê chuyện viễn hành rồi?
“Động tĩnh trong bụng của Thiên Tâm càng ngày càng lớn, đoán chừng là sắp sinh rồi.”
Quan Hạ Nhi nói: “Chúng ta không quen một bà đỡ nào đáng tin ở Đông Hải cả nên ta hơi lo.”
Dù Kim Phi đã phổ cập ngoại khoa, cũng đã thành lập đội ngũ quân y chuyên môn, nhưng bất kỳ nền khoa học kỹ thuật nào cũng cần phải có thời gian tích lũy, y thuật cũng không ngoại lệ.
Với trình độ quân y hiện giờ của Xuyên Thục, xử lý một số vết thương ngoài da trên chiến trường cũng khó khăn, càng không có năng lực thực hiện thủ thuật sinh mổ.
Thế nên bây giờ sinh con vân giống trước đây, phải dựa vào bản thân phụ nữ sinh và bà đỡ.
“Là sơ suất của ta.” Kim Phi nói: “Lát nữa ta sẽ bảo Hồng công tử và Trịnh tướng quân đi xung quanh tìm bà đỡ tốt nhất tới đây.”
Liên quan tới chuyện Thiên Tâm sinh con, Quan Hạ Nhi vừa rồi còn dịu dàng lại đột nhiên trở lên nghiêm túc.
Cô lắc đầu nói: “Không, ta vẫn tin Ngụy tiên sinh và Chu bà bài”
“Hay là ta sắp xếp ca-nô đón bọn họ tới đây?” Kim Phi hỏi.
“Thôi vậy, Ngụy tiên sinh và Chu bà bà đã lớn tuổi rồi, đừng đưa bọn họ tới Đông Hải nữa, hơn nữa Đông Hải quá ồn ào, trời chưa sáng đã bắt đầu khua chiêng gõ trống rồi, Thiên Tâm ở cữ ở đây cũng không tiện.
Quan Hạ Nhi nói: “Hay là ta đưa Thiên Tầm trở về nhé?”
Kim Phi trầm ngâm chốc lát: “Nếu làm vậy thì ngày mai chúng ta cùng trở về.”
“Đương gia, không phải ta thúc giục chàng trở về.” Quan Hạ Nhi khoát tay giải thích: “Ta đưa Thiên Tâm về được, chàng bận thì cứ bận đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Tâm.”
“Không sao đâu, chuyện cần làm đã gần làm xong rồi, cũng nền về rồi."
Kim Phi lắc đầu nói: “Xuyên Thục mới là quê của chúng ta, lâu vậy rồi không về, ta cũng có chút không yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!