“Phu quân, sao có thể trị quốc bằng tâm trạng và sở thích của mình được chứ?”
Cửu công chúa nói: “Chỉ cần có lợi cho Đại Khang, có lợi với người dân, dù là điều ta ghét, ta cũng sẽ làm, nhưng nếu nó gây hại đến Đại Khang và người dân, dù là ta có thích đi chăng nữa, ta cũng sẽ không làm.
Phụ hoàng chính là bài học, bởi vì ông ấy thích văn thơ hoa cỏ, lãng phí tiền của để làm Hoa Thạch Cương, trách nhiệm vô cớ này đã tăng thêm gánh nặng lên vai người dân, nếu không phải phu quân chàng ngăn cản cơn sóng dữ, e rằng Đại Khang đã không còn rồi.”
“Vũ Dương, nàng nghĩ như vậy là đúng
Kim Phi nghe vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ và yên tâm, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện cười đời trước, vỗ vai Cửu công chúa, nói: “Thê tử Văn Nhi của ta có dáng vẻ đại đết”
Vốn dĩ chỉ là câu nói đùa, nhưng Cửu công chúa không hiểu trò đùa này, lập tức tin là thật.
Ngẩng đầu nhìn Kim Phi, đôi mắt to ngập nước tràn đây mong đợi: “Thật sao?”
Kim Phi thấy cô ấy như vậy, dù có thẳng thắn đến đâu cũng không thể nói là mình đang nói đùa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc gật đầu: “Chỉ cần nàng thật lòng nghĩ đến người dân luôn làm những chuyện thiết thực cho người dân, để người dân có được cuộc sống yên bình, người già được chết yên, người khỏe mạnh có chỗ dùng, trẻ con được học hành, người nghèo được hỗ trợ, người khó khăn được giúp đỡ, người góa phụ, cô đơn, tàn tật đều được nuôi dưỡng thì nàng chính là đế vương thiên cổ, từ xưa đến nay, không có bất kì vị hoàng đế nào có thể sáng ngang với nàng!”
“Người già được chết yên, người khỏe mạnh có chỗ dùng, trẻ con được học hành, người nghèo được hỗ trợ, người khó khăn được giúp đỡ, người góa phụ, cô đơn, tàn tật đều được nuôi dưỡng...”
Cửu công chúa nghĩ đến lời Kim Phi vừa nói, hai mắt càng ngày càng sáng
lên. Những lời này xuất phát từ 'lễ ký', là luận điển nho giáo trị quốc kinh điển.
Thế giới này không có 'lễ ký, cho nên đây là lần đầu Cửu công chúa nghe thấy những lời này.
Trước đây cô ấy cai trị quốc gia, đều dựa vào thuật đế vương được học khi còn bé, sau khi gặp Kim Phi, cô ấy đã học được tư tưởng “dân nặng quân nhẹ từ Kim Phi, dần dần lấy lý tưởng dân làm gốc để trị quốc.
Những lý tưởng này vô cùng mơ hồ, nhưng vừa rồi sau khi nghe được lời Kim Phi nói, đột nhiên khiến Cửu công chúa có cảm giác như tìm được phương hướng.
Giống như thuyền lớn đi trên biển bị sương mù bao quanh, đột nhiên tìm thấy hải đăng.
“Phu quân, cảm ơn chàng!”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!