Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 3382

Các tử sĩ mai phục đến khoảng giờ Dậu thì đằng xa vang lên tiếng vó ngựa. Tất cả tử sĩ đều vực dậy tinh thần, đồng loạt lặng lẽ kiểm tra vũ khí.

Vì hành động lần này, họ đã lên kế hoạch rất lâu rồi.

Ngay cả vụ nổ ở Đông Hải cũng có liên quan chặt chẽ với kế hoạch này.

Những người sử dụng lựu đạn đều là các tử sĩ có lực tay rất mạnh, hơn nữa đã luyện tập bằng các khối gỗ có khối lượng và thể tích xấp xỉ như thế từ lâu, ném lựu đạn vừa xa vừa chuẩn.

Mặc dù người sử dụng nỏ cầm tay không thể so được với thần tiễn nhưng cũng bách phát bách trúng trong phạm vi một trăm bước.

Nỏ cầm tay và lựu đạn mà họ sử dụng là do đội nhân viên hộ tống phục kích bên ngoài lấy được, hiện tại tiêu cục Trấn Viễn rất cảnh giác, khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, ít nhất sẽ có một tiểu đội cùng hành động, muốn đánh lén họ ngày càng khó.

Hơn nữa, dưới sự ảnh hưởng của nhật báo Kim Xuyên, các nhân viên hộ tống ngày càng có niềm tin, cũng có cảm giác danh dự mạnh mẽ hơn, hầu như không ai nao núng khi đối mặt với kẻ thù, nếu thực sự đánh không lại thì họ sẽ đánh bom danh dự vào khoảnh khắc cuối cùng.

Thế nên lựu đạn và nỏ cầm tay trên người nhân viên hộ tống cũng ngày càng ít, dùng một viên thì bớt đi một viên. Nhưng vì kế hoạch lần này, các quyền quý vẫn chia cho họ mỗi người năm viên lựu đạn và một cây cung cầm tay.

Họ đã nghe đội trưởng nói rồi, hôm nay Kim Phi ra ngoài không mặc áo giáp, nếu bắn bốn mũi tên và bốn quả lựu đạn sang, Kim Phi chắc chắn sẽ chết.

Trước khi đến, các tử sĩ đã vạch ra kế hoạch rút lui chỉ tiết, chỉ cần giết chết Kim Phi, họ sẽ lập tức vứt bỏ trang bị trên người, lẻn vào rừng bằng tốc độ nhanh nhất.

Bây giờ Kim Xuyên được xem là nơi thành thủ kiên cố, nhưng đó là chống lại sự xâm lược quy mô lớn, đối mặt với những cao thủ như họ, có thể nói là Kim

Xuyên đầy lỗ hổng.

Một khi lên vào rừng sâu, cho dù Cửu công chúa kéo hết quân Trấn Viễn và nhân viên hộ tống Trấn Viễn về, cũng không thể bắt được họ.

Nghe tiếng vó ngựa ngày càng rõ, tất cả tử sĩ đều nắm chặt nỏ cầm tay và lựu đạn.

Nỏ cầm tay đã lên sẵn sàng, bảo hiểm lựu đạn cũng được lấy ra, có thể tác chiến bất cứ lúc nào.

Nhưng tiếng vó ngựa ngày càng gần thì các tử sĩ cũng khẽ nhíu mày.

Vì hướng tiếng vó ngựa vang lên không phải là núi Thiết Quán mà là từ lối rễ của đường chính.

Lẽ nào là đội vận chuyển hàng hóa của núi Thiết Quán đã về?



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment